Cảm giác giống như điện giật từ đầu ngón tay truyền ra, Hứa Như nhìn vào ánh nhìn nóng rực của Lý Thế Nhiên, những hình ảnh xấu hổ đêm qua đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
“Anh…” Rõ ràng như muốn trách anh, nhưng âm thanh lại biến thành ý vị nũng nịu.
“Ừm, rất ngon.” Người nào đó cười tà mị.
Hứa Như ngây người, khi thu hồi tay lại, cảm thấy hơi thở của anh từ đầu ngón tay truyền xuống toàn thân.
Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn anh nữa.
Vài ngày tiếp theo Hứa Như đi cùng bên cạnh Lý Thế Nhiên tham gia hết hội nghị này đến diễn đàn khác, hai người dường như không có thời gian nói chuyện, Lý Thế Nhiên luôn bị đám người vây ở giữa, mà giữa cô và anh cách một khoảng cách.
Một tuần sau, hội nghị lần này cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp, buổi tối ngày mai sẽ tổ chức buổi tiệc chúc mừng ở một khách sạn cao cấp.
Trước hôm đó, Lý Thế Nhiên cuối cùng cũng nghỉ ngơi, chỉ là buổi chiều anh vẫn phải ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò Hứa Như nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đừng chạy loạn.
Nhưng Kỳ Chiến gọi điện cho cô. Lý Thế Nhiên phải đến tối mới trở về. Cô tối nay vừa hay có thể cùng ăn cơm với anh ta.
Hai người đặt bàn sẵn một nhà hàng Âu ở khách sạn gần đó.
Chỉ là Hứa Như vừa mở menu ra liền ngây ngẩn cả người, một món ở đây bằng cả một tháng lương của cô…
Kỳ Chiến là cố ý phải không…
Nhìn ra sự quẫn bách của Hứa Như, anh ta cong môi mỏng: “Cô không phải định chơi xấu đấy chứ?”
“Không phải…” Hứa Như thở dài một hơi.
Ai khiến cô lên nhầm thuyền địch.
Kỳ Chiến gọi không ít đồ ăn. Hứa Như không muốn xem nữa, trong lòng nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm của cô, e rằng lần này bị tiêu sạch rồi.
“Định khi nào trở về Nam Thành?” Kỳ Chiến hỏi.
“Chắc là ngày kia, việc ở đây cũng kết thúc rồi.” Hứa Như trả lời.
Lúc này ánh mắt của cô hướng ra bên ngoài, một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt.
Là Lý Thế Nhiên…và một người phụ nữ.
Kỳ Chiến thuận theo ánh mắt cô, đương nhiên cũng nhìn thấy, đáy mắt hiện lên ý nghĩ sâu xa.
“Cùng tôi ăn cơm mà vẫn nhìn người đàn ông khác?” Kỳ Chiến nâng ly rượu lên.
Hứa Như thu lại tầm mắt: “Anh ấy là chồng…bạn trai tôi.”
“Nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác bên nhau, có cảm giác gì?” Kỳ Chiến dường như cố ý đâm vào nỗi đau của cô.
Hứa Như ngước mắt, vô tư đáp: “Khó chịu.”
Đúng vậy, cô hiện tại rất khó chịu.
Khoảng thời gian này Lý Thế Nhiên bận rộn như thế nào cô cũng biết. Mà hôm nay là ngày nghỉ duy nhất, vậy mà anh lại cùng người phụ nữ khác đi hẹn hò.
“Tôi vô cùng tò mò hai người tại sao ở bên nhau? Khi đó tôi và cô xem mắt, tôi thực sự đã rất tức giận. Cô đã không còn độc thân vậy mà vẫn dám gặp tôi.” Ánh mắt Kỳ Chiến trở lên lạnh băng.
Hứa Như rơi vào trầm mặc. Trước khi xem mắt Kỳ Chiến…cô thực sự vẫn độc thân.
“Tôi…” Hứa Như không muốn giải thích chuyện giữa cô và Lý Thế Nhiên, chỉ có thể đáp: “Anh Kỳ, tôi nghĩ dựa vào điều kiện của anh, anh có thể tìm được đối tượng tốt hơn.”
Dựa vào sức hút của Kỳ Chiến, chắc hẳn anh có không ít nữ nhân bên mình.
“Cô đang an ủi tôi?”
“Khụ.” Hứa Như cúi thấp đầu xuống: “Coi là vậy đi, nếu anh đã phải đi xem mắt, nhất định cũng rất gấp rút, không phải sao?”
“Tôi không gấp.” Kỳ Chiến cắt ngang lời cô.
Hứa Như nhíu mày. Cô nói chuyện nhưng dư quang lại không ngừng nhìn về hướng cửa. Cô không nghĩ rằng Lý Thế Nhiên thực sự đến nhà hàng này.
Theo bản năng, cô không hy vọng anh thấy được cô.
Nhưng mà Hứa Như ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào, Lý Thế Nhiên chỉ cần liếc một cái là có thể thấy được.
Ánh mắt cô hướng về người Kỳ Chiến lại càng trở nên không vui.
Khi nhìn thấy Lý Thế Nhiên bước vào một phòng riêng, Hứa Như lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
“Thế giới thật nhỏ.” Hứa Như không khỏi nói thầm.
“Cô biết người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai không?” Kỳ Chiến đột nhiên hỏi.
Hứa Như lắc đầu.
“Lục Hoan, người năm đó cùng Lý Thế Nhiên trúng tuyển vào đại học Y khoa A. Hai người đồng thời đều giữ vị trí thủ khoa đầu bảng. Sau đó Lục Hoan ra nước ngoài, còn Lý Thế Nhiên nhậm chức ở bệnh viện Nhân dân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...