Hứa Như ngây ngốc, hóa ra người đàn ông này giả vờ ngủ sao?
“Anh phải dậy rồi…” Hứa Như run run nói, cơ thể dường như không có đường lui.
Lý Thế Nhiên đáp lại một tiếng, nhưng vẫn ôm chặt Hứa Như không buông, cằm đặt trên vai cô mang theo chút lưu luyến.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Như mới lập tức đẩy anh ra.
Cô đã gọi bữa sáng. Sau khi Lý Thế Nhiên đánh răng xong, hai người ăn sáng rồi mới đến phòng hội nghị.
Lý Thế Nhiên là chuyên gia nên có vị trí đặc biệt, Hứa Như được bố trí ở một chỗ ngồi khác.
Trước đây đi học cô cũng không đến mức hoàn toàn không hiểu gì. Lý Thế Nhiên ngồi ở phía trước, thỉnh thoảng đặt câu hỏi và trả lời. Khi anh ở trên sân khấu vô cùng chói mắt.
Ánh mắt Hứa Như dần dần trở nên say mê.
Lúc này, một người đàn ông ngồi xuống ghế bên cạnh, âm thanh có chút quen thuộc.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Kỳ Chiến nháy đôi mắt hoa đào lười biếng.
Hứa Như ngây người, đúng là ngoài ý muốn.
“Thì ra anh đến đây công tác?” Hứa Như hỏi.
Kỳ Chiến gật đầu, cong cong môi mỏng: “Xem ra chúng ta đúng là có duyên.”
“Kỳ tổng không phải nên ngồi hàng ghế khách quý hay sao?”
Kể từ lần đầu tiên gặp mặt liền bị Kỳ Chiến mỉa mai, cô đã nhớ được thân phận của anh ta.
Nhân vật lớn như anh ta ngồi ở góc này há chẳng phải khiêm tốn quá rồi sao.
“Tôi với những thứ này ù ù cạc cạc, ngồi hàng ghế khách quý đúng là mất mặt.” Kỳ Chiến cười cười.
Hứa Như xấu hổ, cũng đúng, Kỳ Chiến chắc chỉ là thương nhân đơn thuần, kiến thức chuyên ngành hiểu được là tốt rồi.
Hứa Như tiếp tục chăm chú lắng nghe hội nghị, Kỳ Chiến lại vẫn tiếp tục nói.
“Cô nợ tôi một bữa, có phải nên bù đắp hay không?” Kỳ Chiến hỏi.
“Tôi đến đây để làm việc, e rằng không có thời gian.” Hứa Như khó xử.
Kỳ Chiến nheo mắt, con mắt hướng về Lý Thế Nhiên trước mặt, đáy mắt ý tứ hàm xúc không rõ.
“Cô Hứa làm việc 24/24 sao?”
“Đợi lệnh bất cứ lúc nào.”
Ví dụ như hiện tại, cho dù Lý Thế Nhiên đang diễn thuyết, cô cũng phải ghi chép.
“Vất vả như vậy chi bằng đi theo tôi, ít nhất tôi cũng không bóc lột nhân viên của mình.”
Sắc mặt Hứa Như cứng lại, đi làm đã vài năm, nhưng đây là lần đầu tiền có người muốn cô nhảy việc.
Nhưng mà, nếu như thực sự nhảy việc, Lý Thế Nhiên nhất định sẽ tức giận.
“Anh Kỳ, tôi rất vừa lòng với công việc hiện tại.” Hứa Như cười.
“Thật sao? Là hài lòng với Lý Thế Nhiên hay hài lòng với Dược Phẩm Thiên Nhất?”
“Đây là chuyện riêng của tôi.” Hứa Như không muốn nói nhiều.
Cô và Kỳ Chiến cũng không coi là quá thân thiết, anh ta từng cứu cô, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Kỳ Chiến vuốt vuốt cằm, phát hiện bản thân đúng là không thể lọt vào mắt Hứa Như.
Anh ta tự nhận bản thân mình đẹp trai, có quyền có thế, so với Lý Thế Nhiên chí ít cũng một chín một mười.
Nhưng tầm mắt Hứa Như luôn đặt trên người Lý Thế Nhiên.
“Xem ra cô vẫn không muốn làm bạn với tôi.” Trong ngữ khí của Kỳ Chiến có sự mất mát rõ rệt.
Hứa Như dừng một chút, lúc này mới đánh giá Kỳ Chiến.
“Anh Kỳ, tôi không kết bạn khác giới.”
“Chẳng lẽ…cô sợ bản thân mình yêu tôi?” Kỳ Chiến tiến sát lại, khoảng cách của anh ta với Hứa Như còn không đến nửa mét.
Lúc này, Lý Thế Nhiên ở trên khán đài đột nhiên nhìn qua, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt nhất thời lan tỏa.
Micro đột nhiên được đưa đến bên cạnh Hứa Như, cô có chút giật mình.
“Bác sĩ Lý muốn mời cô trả lời câu hỏi của anh ấy.” MC bên cạnh trầm giọng nói.
Khuôn mặt Hứa Như tràn đầy kinh ngạc, cô vừa rồi đang nói chuyện với Kỳ Chiến, cơ bản không biết Lý Thế Nhiên hỏi cái gì…
Người đàn ông này đang cố ý phải không?
Cũng may người MC bên cạnh lặp lại câu hỏi bên tai cô, nhưng mà…Hứa Như không hiểu cho nên không thể trả lời được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...