Lý Thế Nhiên nhíu mày, nhìn két bia đặt bên cạnh, đều là hai người này uống hết.
“Không được uống bia.” Anh nắm lấy cổ tay Hứa Như đang cầm một chai bia, trầm giọng nói.
Hứa Như lập tức nhăn mặt, dáng vẻ không vui vẻ trừng mắt nhìn anh, có thể là do uống bia, sắc mặt cô hồng hào, bĩu môi làm nũng.
Lý Thế Nhiên dừng một chút, sự mềm lòng chết tiệt!
“Em uống một chút, không biết, hôm nay em thật sự phiền đến chết rồi, người phụ nữ Tần Nhi kia vừa đến đã gây chuyện!” Hứa Như tức giận nói.
Thế nhưng hôm nay cô vung tay tát cô ta một cái, coi như cũng thoải mái hơn nhiều!
Người phụ nữ này, thật sự rất phiền…
“Như, chúng ta không thể để cô ta gây rắc rối lần nữa, cuối tuần là đám cưới của cô ấy, chúng ta phá hỏng nó đi!”
“Phá hỏng…Được, đừng để cô ta cưới Trần Minh Thành.”
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên giận tái mặt, giận dỗi nhìn qua Hứa Như: “Cô ta không cưới Trần Minh Thành, em cưới sao?”
Hứa Như thoáng run lên, tỉnh rượu một chút, nhìn qua khuôn mặt ủ rũ của anh, ngựng ngùng cười cười: “Em đã cưới rồi, đương nhiên không thể cưới anh ấy.”
“Ừ, vậy muốn phá đám cưới như thế nào, nói cho anh biết,anh sẽ đến động tay động chân một chút.” Lý Thế Nhiên hít một hơi thật sâu uống bia cùng bọn họ.
Người đàn ông trước sau như một đều chỉ uống rượu vang cao cấp, hôm nay cảm thấy vị bia cũng không tệ…
Có lẽ là bởi vì ly anh uống vừa rồi Hứa Như đã uống qua.
Hứa Như nháy mắt mấy cái, nhìn qua Lý Thế Nhiên, chẳng lẽ anh muốn giúp cô?
Thế nhưng mà cô chưa từng nghĩ đến nó.
Nếu như công khai đi phá, thật sự có chút mất mặt.
“A..Em nghĩ phải để cho Trần Minh Thành biết rõ bộ mặt thật của Tần Nhi, cô ta là một người phụ nữ cặn bã!” Hứa Như giận dỗi mà nói.
Lý Thế Nhiên ôm lấy bờ vai của cô, môi cong lên lộ ra dáng cười.
Rời khỏi quán lẩu cũng đã là đêm khuya, Hứa Như uống hơi nhiều, bị Lý Thế Nhiên ôm vào trong xe.
Tựa trên ngực anh, Hứa Như nhỏ giọng nói: “Trần Minh Thành, cút cho tôi!”
Anh hạ ánh mắt xuống, áp lòng bàn tay lên đôi môi anh đào mềm mại của cô, trầm giọng: “Đừng nhớ anh ta nữa!”
Hứa Như không nghe thấy, trong mơ hồ cơ thể cứ dựa vào một nơi ấm áp, cả người đều dính chặt trên người Lý Thế Nhiên.
Anh thu lại sự lạnh lùng, ánh mắt lộ lên vẻ cưng chiều, hôn lên đôi môi cô.
Trở về biệt thự, quản gia mở cửa, đi dến bên Lý Thế Nhiên, nhìn thấy mặt anh giống như phát ban đỏ, vô cùng hoảng sợ.
“Cậu chủ, đây là…?”
“Dị ứng, kêu bác sĩ gia đình đến đây!” Lý Thế Nhiên nói xong, ôm Hứa Như trở về phòng ngủ.
Hôm sau, Hứa Như tỉnh lại, cảm thấy hơi nhức đầu, chỗ bên cạnh hơi mát mát.
Lý Thế Nhiên đâu rồi?
Tối qua anh không ngủ ở đây sao?
Hứa Như nhíu mày, đi xuống dưới phòng khách, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lý Thế Nhiên.
Người giúp việc bưng bữa sáng đi ra, Hứa Như thấy người liền hỏi thăm, mới biết được anh đã đến bệnh viện!
“Anh ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ ăn đồ ăn sau đó bị dị ứng, tối hôm qua còn nôn mửa…”
Hứa Như nghe thế vô cùng lo lắng, bữa sáng cũng không ăn, lập tức đi qua bệnh viện.
Dị ứng đồ ăn? Tối hôm qua Lý Thế Nhiên ăn cái gì?
Nhớ lại lúc anh ngồi xuống quán lẩu, nhìn thấy ớt sắc mặt có vẻ rất kháng cự..
Chẳng lẽ anh không thể ăn cay?
Hứa Như gõ đầu một cái, bực mình một lúc.
Cô gọi cho bộ phận nhân sự xin nghỉ, sau đó nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Vất vả một hồi cũng tìm được phòng bệnh của Lý Thế Nhiên, cô đẩy cửa bước vào, thế nhưng lại nhìn thấy Diệp Hạ Hạ đang đứng bên cạnh anh.
Lý Thế Nhiên vẫn còn chưa tỉnh, cô ta đứng bên cạnh nhìn anh với ánh mắt vô cùng âu yếm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu, lạnh lùng nhìn Hứa Như.
“Tới đây làm gì!” Diệp Hạ Hạ đi tới, đóng cửa lại.
“Anh ấy là bạn trai của tôi!”
“Hừ, vậy làm sao lại không biết bạn trai mình dị ứng với ớt?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...