“Em nghĩ có thể sao?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, một đường rời khỏi biệt thự, anh sớm đã sắp xếp hết rồi, không ai dám cản đường anh.
Sau khi lên xe, hơi thở lạnh lùng của Lý Thế Nhiên mới thu liễm lại đôi chút, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Như, nhiệt độ nóng bỏng của cô như muốn thiêu đốt anh.
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến bên tai cô, ôm chặt lấy Hứa Như: "Xin lỗi, bà Lý, là tôi đến muộn."
Anh không dám nghĩ đến, nếu anh đến trễ chút nữa, hậu quả sẽ như thế nào.
Cảm xúc đau đớn xen lẫn lạnh lẽo hiện lên trong mắt, anh ôm chặt Hứa Như như muốn khảm cô vào xương tủy của mình.
Anh hôn sâu lên môi cô, có như vậy mới khiến anh bình tĩnh lại được.
Nhưng càng không làm được, Hứa Như vẫn luôn kiềm chế, một khi hít được hơi thở của Lý Thế Nhiên, đầu cô “ầm” một tiếng, tia lửa nổ tung.
Cô ôm lấy ót anh, chỉ muốn nhiều hơn nữa, nụ hôn càng ngày càng sâu.
Một khi đã nổi lên, không thể kiểm soát được...
Nhưng Hứa Như vẫn còn một tia lý trí, người đàn ông trước mặt chính là Lý Thế Nhiên.
Họ đã ly hôn rồi.
Họ không còn quan hệ gì nữa.
Họ không nên để chuyện như vậy xảy ra nữa.
Nụ hôn của anh một đường đi xuống, Hứa Như cuối cùng cũng cố hết sức đẩy anh ra, cô thở hổn hển, cô trịnh trọng nói: "Lý Thế Nhiên, anh đưa em về nhà họ Lâm đi."
Bây giờ cô đang ở trong tình trạng như vậy, không thích hợp để đi đến trường.
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thế Nhiên lập tức lạnh đi.
Anh nhìn thấy sự thờ ơ và phản kháng trong mắt Hứa Như.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh nhéo cằm cô, anh lạnh lùng nói: "Hứa Như, em chắc chắn em có thể không?"
“Em có thể.” Hứa Như cố chấp nói.
Nhưng Lý Thế Nhiên không cho cô cơ hội này, bá đạo hôn cô một lần nữa, thậm chí đè cô xuống ghế sofa...
Hứa Như căn bản không chịu nổi sự trêu chọc của anh, huống chi, người đàn ông này lại là Lý Thế Nhiên.
Là người cô yêu.
Khóe mắt dần dần đỏ lên, cô chỉ có thể ôm lấy vai anh, không thể phản kháng, chỉ có thể sa vào...
Không biết đã qua bao lâu, Hứa Như vừa khóc, vừa phát run, cô được Lý Thế Nhiên ôm vào lòng.
Lúc này, tinh thần cuối cùng cũng thanh tỉnh.
Nhưng vừa nghĩ đến tay của Lý Hằng đã từng chạm vào mình, cô không nhịn được run lên.
Thậm chí là ghê tởm buồn nôn.
Theo bản năng, cô đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Thật ra, nhiệt độ trong cơ thể vẫn chưa giảm xuống, nhưng quả thực đã thoải mái hơn rất nhiều.
Việc hạ thuốc đó, là do Kỳ Chiến sắp xếp, hay là Lý Hằng?
…
Kỳ thị.
Cuộc họp kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, khi Kỳ Chiến đi ra, trợ lý đang đợi bên ngoài với vẻ mặt lo lắng.
“Tổng Giám đốc Kỳ…”
"Nói."
Kỳ Chiến nhíu mày, trong đầu lóe lên một dự cảm xấu khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của trợ lý.
"Cô Hứa bị mang đi rồi."
"Cái gì! Một lũ vô dụng! Không phải phái nhiều người canh giữ hay sao!" Kỳ Chiến một cước đá văng trợ lý đi, lửa giận lan tràn trong lồng ngực.
Trợ lý lo lắng đứng lên, không dám nói nữa.
Một lúc sau, Kỳ Chiến mới bình tĩnh lại, lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì!"
"Lý Hằng đến biệt thự, nhưng nghe nói, anh ta cũng bị thương nặng."
"Lý Hằng... anh ta qua đó làm gì!”
“Không rõ…”
“Cút!” khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Chiến trầm xuống, vội vàng trở về biệt thự ngay lập tức.
Người của Lý Thế Nhiên đã rời đi từ lâu, biệt thự vô cùng yên tĩnh. Kỳ Chiến bước vào phòng ngủ của Hứa Như, nhưng chỉ nhìn thấy cảnh Lý Hằng đang chảy đầy máu nằm đó...
Bên cạnh anh ta không có một người.
Nhìn thấy tay của anh ta, Kỳ Chiến hiển nhiên là giật mình.
"Đưa tôi đến bệnh viện..." Lý Hằng thì thào.
Kỳ Chiến cau mày quỳ xuống: "Tại sao Hứa Như lại chạy trốn?"
Bảo vệ của anh ta nghiêm mật như vậy, Hứa Như không thể nào rời đi một mình được.
Lý Hằng lại bị thương nặng...
Một bóng dáng lóe lên trong đầu anh ta, là Lý Thế Nhiên?
Anh ta không phải đang ở Bắc Thành sao!
"Ha, người phụ nữ đó..." Lý Hằng vẫn chưa nói xong thì đã ngất đi.
Kỳ Chiến tức giận nói: "Đúng là một lũ vô dụng! Đưa người đi bệnh viện!"
…
Hứa Như nhìn tòa nhà quen thuộc ngoài cửa sổ, đây là …Lý gia uyển?
“Em có thể tự mình về nhà họ Lâm.” Hứa Như đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại ôm cô ra khỏi xe và không cho cô cơ hội rời đi.
Một đường đi vào thang máy, mỗi một nơi Hứa Như đều vô cùng quen thuộc.
Cô đã từng thực sự coi nơi này như nhà của mình.
“Lý Thế Nhiên, bây giờ anh có thể đưa điện thoại cho em được rồi chứ.” Hứa Như nghĩ đến một chuyện.
Kể từ khi nhập viện, điện thoại di động của cô vẫn luôn ở chỗ Lý Thế Nhiên.
"Ừ." Lý Thế Nhiên bình tĩnh trả lời, "Vào trước đi."
Bước vào căn nhà to lớn ở trên tầng cao nhất, tất cả đồ đạc đều giống như lúc cô rời đi, chỗ nào cũng sạch sẽ gọn gàng, có thể thấy mỗi ngày đều được quét dọn.
Lý Thế Nhiên... vẫn luôn sống ở đây?
Ngay khi Hứa Như vừa nhận lại điện thoại của mình, một bác sĩ bước vào, là bác sĩ riêng của nhà họ Lý.
“Khám xem tình trạng của cô ấy thế nào rồi.” Lý Thế Nhiên dặn dò, rồi lui sang một bên.
"Bị hạ thuốc kích dục, nhưng bây giờ tác dụng của thuốc cơ bản đã hết, tôi có kê một số loại thuốc để bồi bổ cơ thể rồi."
Lý Thế Nhiên gật đầu, nhưng trong mắt anh vẫn còn sự lo lắng.
Lý gia uyển khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có Hứa Như và Lý Thế Nhiên.
Bật điện thoại, Hứa Như muốn thông báo cho Lâm Vy đến đón cô, nhưng cô nhớ ra bà cũng bị Kỳ Chiến nhốt ở trong biệt thự.
Vừa rồi cô bất tỉnh, căn bản không nghĩ rằng Lâm Vy ở đó.
Kỳ Chiến không nhằm vào Lâm Vy, ngược lại có thể đảm bảo an toàn cho bà.
Chỉ là lúc này, cô nên gọi ai đến đón cô đây.
Suy nghĩ của Hứa Như vẫn luôn hiện lên trên mặt, Lý Thế Nhiên lại cất điện thoại di động đi, "Em ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai anh đưa em trở lại trường học."
Hứa Như mím môi, nhưng không trả lời.
Lúc cô không chú ý, Lý Thế Nhiên đã cúi người xuống, cánh tay dài của anh vây nhốt cô ở ghế sofa và trong lồng ngực của anh.
“Sao vậy, muốn qua cầu rút ván?” Giọng nói của anh hơi lạnh lùng.
“Anh cũng chiếm được tiện nghi rồi mà, phải không?” Hứa Như lẩm bẩm.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên cười ra tiếng: "Bây giờ cũng đã muộn, huống chi, ngày mai em nên đến bệnh viện kiểm tra xem."
Hứa Như không từ chối.
Cô được Kỳ Chiến đưa đi bệnh viện ba ngày trước, tình trạng của cô vẫn không thể xuất viện.
“Vậy thì em sẽ ngủ ở đây một lát.” Cô bây giờ không phải là bà chủ ở đây, ngủ ở phòng khách có vẻ thích hợp.
“Ngủ trong phòng đi, ở đây không thoải mái.” Lý Thế Nhiên lại ôm cô dậy.
Tim Hứa Như đập loạn xạ.
Đặc biệt là khi nhìn khuôn mặt điển trai của Lý Thế Nhiên trong khoảng cách gần như thế này, không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được...
Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của Hứa Như, môi mỏng nở nụ cười: "Bị tôi mê hoặc rồi à?"
“Làm gì có, nói bậy.” Hứa Như vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Anh bế cô lên giường, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, trong mắt tràn đầy sự nóng bỏng, anh dịu dàng nói: "Ngủ một giấc đi, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi, tôi ở phòng làm việc."
“Ừ.” Hứa Như thật sự rất buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi.
Bị Kỳ Chiến nhốt cả một ngày một đêm, cô không dám ngủ, cả ngày trằn trọc, sau khi trải qua tình huống khốc liệt vừa rồi, cả người cô như nhũn ra.
Không kìm được cơn buồn ngủ, cô từ từ nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...