“Tôi buồn ngủ rồi, hay là nói, anh cũng muốn ngủ cạnh tôi canh tôi?” Hứa Như đi trực tiếp lên giường, nhàn nhạt nhìn Kỳ Chiến.
Anh ta ở cách cô một mét, ánh mắt u ám thâm trầm.
“Nếu đúng thì sao.” Anh ta từng bước ép sát.
Cô cũng không hoảng loạn, nằm xuống, không nhìn anh ta nữa, nhắm mắt lại.
Nửa ngày sau, bên tai cuối cùng vang lên tiếng bước chân, Kỳ Chiến rời đi rồi.
Tâm trạng căng thẳng của cô lúc này mới thả lỏng, cô mở mắt, trong phòng tối đen.
Toàn thân cô không nhịn được run rẩy, vành mắt cũng dần đỏ lên.
Bước ra lan can, cô nhìn vườn hoa dưới lầu, vệ sĩ luôn tuần tra.
Cô cau mày nhìn màn đêm đen tối, một đêm không ngủ.
Dưới lầu, Kỳ Chiến ngồi trên sofa, trợ lý bên cạnh luôn lo lắng cẩn thận, không dám lên tiếng.
Không bao lâu sau, điện thoại anh ta vang lên, là Lý Hằng gọi tới.
“Người ở trong tay anh rồi?”
“Ừ.”
“Thông báo cho Lý Thế Nhiên chưa?”
“Anh ta đang trên máy bay.” Kỳ Chiến đáp.
“Làm tốt lắm, anh phải canh kỹ người phụ nữ đó.”
“Đương nhiên.”
Cúp điện thoại, Kỳ Chiến nhìn sắc trời bên ngoài, cho tới lúc trời dần sáng.
Lúc này, Bắc Thành.
Lý Thế Nhiên vừa xuống máy bay đã lập tức tới chi nhánh, một ngày trước, tài liệu mật bên đây bị trộm, không ít tin tức bị bạo lộ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc vận hành bình thường của toàn bộ công ty.
Bộ phận kỹ thuật bây giờ đang cố hết sức cứu vãn, chỉ là đối với Lý thị mà nói, là một đả kích không nhỏ.
Lý Thế Nhiên mở hội nghị khẩn cấp, nhưng hội nghị vừa bắt đầu, Cao Bân đã thấp thỏm cầm điện thoại anh vào.
Anh lạnh lùng nhìn anh ta, Cao Bân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng liên quan tới an nguy của Hứa Như, anh ta cũng chỉ có thể kiên trì mở miệng: “Sếp Lý, bên bệnh viện gọi điện tới, cô Hứa mất tích rồi.”
“Cái gì?” Lý Thế Nhiên vốn sắc mặt lạnh lẽo lại càng thêm âm trầm, mày cau chặt lại.
Nhìn tiến trình hội nghị trên màn hình, cuộc hội nghị này ít nhất cũng mất ba giờ.
“Hội nghị tạm dừng.”
Dứt lời, anh đã rời khỏi phòng hội nghị.
Cục diện vốn đau đầu chảy máu bây giờ càng thêm nghiêm trọng, ánh mắt cấp cao đều nhìn sang Cao Bân, anh ta thấp giọng nói: “Xin lỗi, xin mọi người kiên nhẫn đợi một chút.”
Bên ngoài, Lý Thế Nhiên cầm điện thoại, vệ sĩ bên bệnh viện nơm nớp nói: “Sếp Lý, camera giám sát của bệnh viện từ tối qua đến hôm nay đều bị che lại, cô Hứa hẳn đã mất tích sáu giờ rồi...”
“Khốn khiếp!”
Tức giận khiến cảm xúc người đàn ông cũng trở nên bùng nổ.
Lý Thế Nhiên trước nay luôn ôn hòa nho nhã, nào từng có lúc không thể khống chế cảm xúc như thế này.
Quá khứ chỉ có duy nhất một lần, cũng chỉ là lúc mẹ mất.
“Điều tra tung tích Kỳ Chiến và Lý Hằng!” Anh ra lệnh.
Cúp điện thoại, Cao Bân căng thẳng đứng cạnh anh.
Anh lạnh nhạt nói: “Anh ở lại đây xử lý chuyện này.”
“Sếp Lý...nhưng...” Cao Bân run rẩy, nguy cơ của chi nhánh lần này không dễ giải quyết, nếu không Lý Thế Nhiên cũng sẽ không tự mình bay tới.
Giao cho anh ta...lỡ làm hỏng, thì đầu anh ta không giữ được!
Nhưng bây giờ Hứa Như xảy ra chuyện, Lý Thế Nhiên hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Tôi sẽ sắp xếp phó tổng tới, vào họp đi.” Anh nói.
Dứt lời, đã lập tức liên lạc máy bay tư nhân về Nam Thành.
Cao Bân nước mắt ròng ròng...
Vừa ngồi vào xe, điện thoại của anh đã reo lên, là số lạ gọi tới.
Nhưng anh biết là ai.
“Kỳ Chiến.”
“Hề hề, Sếp Lý sao biết là tôi?” Anh ta cười nói.
“Hứa Như đang ở đâu?” Anh không phí lời với anh ta, trực tiếp hỏi.
“Anh biết yêu cầu của tôi.”
“Không thể nào.” Anh lạnh giọng.
Bây giờ tình hình Kỳ thị mọi người đều biết, nếu nguy cơ chậm trễ không giải quyết, chờ đợi Kỳ thị chỉ có thể là phá sản.
Điều Kỳ Chiến muốn chính là Lý thị dừng chèn ép Kỳ thị.
“Lý Thế Nhiên, anh chắc chắn muốn cự tuyệt tôi? Hứa Như đang ở trong tay tôi, chỉ cần tôi xảy ra gì đó với cô ấy, lại thêm ký giả tới, thứ tôi có là cách khiến cô ấy trở thành bà Kỳ, đến lúc đó Kỳ thị đương nhiên sẽ nằm dưới trướng Lâm thị...”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Thế Nhiên càng thêm lạnh lùng.
“Cũng sắp mười giờ rồi, cô ấy vẫn chưa dậy, cần tôi gọi tỉnh cô ấy không? Không nghĩ tới ở cạnh tôi, cô ấy cũng có thể ngủ say như vậy.”
Kỳ Chiến đẩy cửa bước vào, anh ta cố ý khiêu khích anh.
Hứa Như ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn anh ta.
Khóe môi anh ta cười lạnh, mở loa ngoài.
Một giây sau, cánh tay bỗng ôm cô, dọa cô không nhịn được hét chói tai.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên căng thẳng, cằm căng cứng, nắm tay nắm chặt.
“Kỳ Chiến!” Hứa Như tức giận trừng anh ta.
Cô muốn đẩy tay anh ta ra, nhưng anh ta lại cứ ép cô vào lòng mình.
“Đừng quậy, bảo bối.” Giọng anh ta cố ý thân mật.
Hứa Như không nhịn được hung hăng đạp về phía anh ta.
Anh ta nhịn lại, cầm điện thoại lên, tay vẫn ôm cô.
“Sếp Lý, tôi không có thời gian nói với anh nữa, muốn làm thế nào, anh suy nghĩ rõ ràng.”
Dứt lời, nhanh chóng cúp điện thoại.
“Kỳ Chiến, anh thật hèn hạ!” Hứa Như tức giận mắng.
Anh ta híp mắt, chân luôn bị cô đá, anh ta đành buông cô ra.
“Tôi hèn hạ, nhưng không so được với Lý Thế Nhiên.”
“Là anh hại người nhà họ Lý trước.” Cô nói.
“Hề hề, cô là người nhà họ Lâm, sao lại còn đứng về phía nhà họ Lý, còn cho rằng mình là bà Lý?” Anh ta trào phúng.
Cô khựng lại, nhất thời không lên tiếng.
“Nếu Lý Thế Nhiên cho phép cô gả cho tôi, vậy cô thật sự đã nhìn lầm anh ta rồi, ban đầu anh ta chính là lợi dụng cô.”
Những lời như vậy, bên cạnh có rất nhiều người từng nói với cô.
Bác sĩ Lý có quyền có thế, ban đầu lại nhìn trúng cô gái bình thường như cô, trừ phi, anh ta ngay từ đầu đã biết thân phận của cô.
Nhưng cô trước nay không tin.
“Kỳ Chiến, mẹ tôi sẽ không đồng ý để tôi gả cho anh, anh từ bỏ đi.” Hứa Như lạnh lùng nói.
“Ai biết được chứ, cô là người phụ nữ của tôi rồi, bà ấy không đồng ý cũng phải đồng ý...”
Còn chưa nói xong, cô đã hung hăng tát lên mặt anh ta, tức giận nói: “Anh muốn xảy ra quan hệ với tôi, trừ phi tôi chết!”
“Ha.” Anh ta híp mắt, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên: “Chuyện này không phải do cô, mà xem Lý Thế Nhiên hôm nay làm thế nào, nếu không, tối nay cô đừng hòng trốn thoát.”
Lạnh lẽo nói xong, anh ta nhanh chóng rời đi.
Hứa Như hít sâu một hơi, lại khó có thể bình tĩnh được.
Cô biết, Kỳ Chiến bị ép gấp gáp thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng vang, cô bước ra lan can.
Chiếc xe màu đen lái vào, không bao lâu sau, bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước xuống.
Lâm Vy!
Đáy mắt cô sáng lên, gần như lập tức chạy ra khỏi phòng, nhưng vệ sĩ ở cửa cản cô lại.
“Cô Hứa, mời quay về.” Vệ sĩ lãnh khốc nói.
Cô vô cùng nôn nóng, nếu Lâm Vy tới, cô có thể ra ngoài.
Nhưng vệ sĩ không cho phép cô ra.
Khựng lại một lát, cô quay về phòng trước, đi ra lan can, cẩn thận quan sát vị trí vệ sĩ canh giữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...