Giọng nói của Lý Thế Nhiên mãi vẫn âm vang, Kỳ Chiến chỉ cảm thấy giống như trong đầu nổ “ầm” một tiếng, bị thứ gì đó đập vào.
Khi tỉnh táo lại, bên ngoài đã không thấy bóng dáng của Lý Thế Nhiên và Lý Tú Tú.
“Vô dụng! Toàn đồ vô dụng!” Thấy vệ sĩ đứng ngây như khúc gỗ ở bên cạnh, Kỳ Chiến cực kỳ tức giận.
Lúc này, ở hành lang.
Lý Tú Tú vẫn ra sức vùng vẫy như trước.
“Anh, em muốn đánh anh ta…” Lý Tú Tú tức giận nói.
Lý Thế Nhiên trầm mặt, cặp chân dài liền dừng lại.
Ngoảnh đầu lại, vẻ mặt nhìn Lý Tú Tú đã rất lạnh lùng.
“Lý Tú Tú, em còn gọi anh một tiếng anh, thì dừng ngay những hành động trẻ con này lại!”
Nghe thế, giọng nói của Lý Tú Tú mới ngừng lại.
Nước mắt rưng rưng, cô ta không cam tâm.
Cô ta luôn biết, Kỳ Chiến muốn kiện cô ta, thật ra cô ta không có chút hy vọng thắng nào.
Trừ khi, chuyện quá khứ lộ ra hết.
“Em… Em thật sự không nhịn được.” Lý Tú Tú nói nhỏ.
Trong đầu cô ta, tràn ngập thù hận.
“Anh sẽ không để em ra ngoài nữa.” Lý Thế Nhiên dằn lòng.
Không lâu sau, Tống Dự cũng tới, biết Lý Tú Tú cố ý lừa mình đi, anh ta tràn đầy thất vọng.
Nhưng vẫn tới, ôm lấy cô ta: “Không tin anh và anh trai em thế sao?”
Lý Tú Tú mím môi, suy nghĩ muốn hủy hoại Kỳ Chiến trong đầu cô ta đã sớm nảy mầm.
Cô ta ngồi xổm xuống, cảm giác chóng mặt ập tới, cô ta thở dốc, cuối cùng cũng không chịu được mà ngất đi.
“Tú Tú!”
Tống Dự ôm lấy Lý Tú Tú, quay trở lại bệnh viện, ở cửa, bóng hình Lý Thế Nhiên cứng ngắc.
Hứa Như đứng cách đó không xa, cảm nhận được rõ ràng sự đau khổ của anh.
Muốn lại gần, nhưng lại dừng lại.
Lúc này, anh ở một mình sẽ tốt hơn.
Khi xoay người, bên cạnh bỗng vang lên giọng của Lý Thế Nhiên.
“Qua đây.”
Hứa Như ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lý Thế Nhiên, cảm xúc nơi đáy mắt quá phức tạp, cô không hiểu được.
“Cảm ơn em đã báo cho tôi.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Bằng không, hôm nay nhất định lại là một bi kịch.
Kỳ Chiến nhất định sẽ mượn chuyện này gây sự.
“Em chỉ là tình cờ thấy thôi.”
“Em trông Lý Tú Tú giúp tôi, tôi đi trước đây.” Lý Thế Nhiên không định ở lại.
Lúc này, trên người anh tỏa ra khí tức người lạ chớ lại gần.
Hứa Như cắn môi, chầm chậm gật đầu.
Mãi cho tới khi bóng hình Lý Thế Nhiên hoàn toàn rời khỏi tầm mắt cô, nỗi đau lòng khó nói thành lời bỗng ầm ầm kéo tới.
Anh khó chịu, cô, cũng khó chịu.
…
Buổi chiều, Hứa Như đã chỉnh lý xong báo cáo phẫu thuật hôm qua và nộp, giúp Bạch Sơn xử lý xong vài ca bệnh, rồi đi tới thăm Lý Tú Tú.
Cô ta đã tỉnh lại, Tống Dự ở bên cạnh cô ta.
Mặt Lý Tú Tú vẫn trắng bệch, sắc mặt cực kỳ suy yếu..
Thấy Hứa Như, vẻ mặt thờ ơ.
“Anh tôi đâu?” Cô ta hỏi.
“Anh ấy về trước rồi.”
Nghe vậy, hiển nhiên Lý Tú Tú mất mát.
“Anh tôi thất vọng vì tôi rồi?” Cô ta lẩm bẩm.
Tống Dự không trả lời, Lý Thế Nhiên không thể không quan tâm Lý Tú Tú, nhưng, có lẽ là vì rất quan tâm, thế nên càng thêm không thể thấy Lý Tú Tú bây giờ.
Xác nhận tình hình của Lý Tú Tú đã không có gì đáng ngại, mà Tống Dự sẽ trị liệu tâm lý cho Lý Tú Tú, Hứa Như không ở lại nữa.
Gửi tin nhắn messenger cho Lý Thế Nhiên, cô định về trường.
Nhưng khi cô rời đi lại gặp Lâm Vy.
“Như, sao con lại tới đây?”
“Thường ngày con thực tập ở đây?” Lâm Vy bỗng nhớ ra.
Hứa Như gật đầu: “Vâng, mẹ.”
“Tối nay có tiết không? Nếu không có, đi thăm đứa nhỏ Kỳ Chiến cùng mẹ, cùng nhau ăn tối?”
“Vâng.”
Thật ra, Hứa Như muốn biết thái độ của Kỳ Chiến.
Hôm nay Lý Tú Tú làm ầm ĩ, sợ là anh ta sẽ càng không từ bỏ khởi kiện Lý Tú Tú nhỉ?
Sức khỏe của Kỳ Chiến đã tốt hơn nhiều, thế nhưng muốn xuất viện thì chắc còn cần khoảng 1 tuần nữa.
Khi Lâm Vy và Hứa Như tới, vừa khéo Kỳ Chiến đang bàn bạc chuyện kiện Lý Tú Tú với luật sư.
“Tôi nhất định phải cho Lý Tú Tú ngồi tù!”
Hai người nghe thấy lời oán hận của Kỳ Chiến.
Cả người Hứa Như hơi run lên, lạnh thấy xương.
Cô không vào, chỉ ở ngoài chờ Lâm Vy.
“Hôm nay Lý Tú Tú tới?” Lâm Vy biết chuyện này.
“Vâng.” Giọng của Kỳ Chiến lãnh đạm.
“Cô ấy bị ép phát điên rồi.” Lâm Vy thở dài.
“Đáng đời cô ta.”
Lâm Vy day trán, nhất thời không biết nói cái gì.
Quay đầu lại, thấy Hứa Như không đi vào.
Kỳ Chiến nhận thấy ánh mắt của Lâm Vy, lạnh giọng nói: “Ai tới thế?”
“Hứa Như.”
“Con nhớ cô ta rồi.” Kỳ Chiến không hề che đậy giọng điệu ám muội.
Hứa Như ở ngay hành lang, giọng Kỳ Chiến không lớn, nhưng nghe rất rõ ràng.
Chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
“Nói linh tinh gì thế?”
“Bằng không, mẹ thật sự trông chờ Lăng Thuần cưới cô ta?” Kỳ Chiến châm chọc.
Suy nghĩ của người nhà họ Lâm luôn là hy vọng Hứa Như và Lăng Thuần kết hôn.
“Mẹ tôn trọng sự lựa chọn của Như.”
“Nếu cô ta và Lý Thế Nhiên tái kết hôn thì sao?” Kỳ Chiến lạnh giọng nói.
Quả nhiên, sắc mặt Lâm Vy rất khó coi.
“Chỉ cần nó thích.” Lâm Vy thở dài.
Ở bên ngoài, Hứa Như cụp mắt xuống, dường như tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ tái kết hôn với Lý Thế Nhiên, nhưng giữa bọn họ, nào có khả năng này chứ?
Ăn xong với Lâm Vy thì trời đã tối, quay về ký túc, Hứa Như nhận được cuộc gọi của Cao Bân.
“Cô Hứa, cô có thể đến Lý Thị một chuyến không?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Hứa Như căng thẳng hỏi.
Cao Bân gần như không gọi cho cô, trừ khi là… Lý Thế Nhiên đã xảy ra chuyện.
Trái tim cô thắt chặt.
“Tổng giám đốc Lý nhốt mình trong văn phòng, ai cũng không vào được, đã 5 tiếng rồi.”
Cao Bân thật sự không còn cách nào nữa nên mới gọi cho Hứa Như.
Nghe thấy, mặt Hứa Như nhợt đi.
Là vì lo lắng cho Lý Tú Tú sao?
“Cô Hứa, chưa nói cái này làm chậm trễ không ít công việc, hơn nữa, hôm nay tổng giám đốc Lý chưa ăn gì cả, tôi lo…”
“Tôi biết rồi, thế nhưng, anh nên thông báo cho người của nhà họ Lý.” Hứa Như bình tĩnh nói.
“Cô là người quan trọng nhất bên người tổng giám đốc Lý, cô Hứa, chỉ có cô mới có thể khuyên anh ấy.” Giọng của Cao Bân rất sốt ruột.
Ở bên cạnh boss lâu như thế, ai có thể lại gần anh, anh ta biết rất rõ.
Người gần gũi bên cạnh Lý Thế Nhiên nhất, chỉ có Hứa Như.
Lý Thị.
Đã là buổi tối, nhưng cả tòa nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Vì lúc trước Cao Bân đã báo trước, Hứa Như thuận lợi lên tầng cao nhất.
“Cô Hứa, cuối cùng cô cũng đã tới.”
Thấy Hứa Như, Cao Bân giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Anh ấy vẫn chưa ra ngoài sao?” Hứa Như nhíu mày, nhìn cửa văn phòng đóng chặt.
Cao Bân lắc đầu: “Cô Hứa, giao cho cô đấy.”
Hứa Như đứng trước cửa, hơi do dự.
Cao Bân đã rời đi, chỉ có một mình cô đứng ở đó.
Trong đầu hiện ra đủ mọi tình huống của Lý Thế Nhiên, thật ra, cô căn bản là người không biết an ủi.
Đi tới, có thể thay đổi gì chứ?
Cứng ngắc đứng ở cửa hồi lâu, mãi cho tới khi cánh cửa trước mặt, bỗng mở ra.
Lý Thế Nhiên không ngờ được bên ngoài có người, ánh mắt ngạc nhiên, gần như va vào Hứa Như.
Ánh mắt hai người lập tức quấn lấy nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...