“Sẽ không để mối quan hệ hôn nhân như thế này mãi đâu ha?” Lưu Thanh nghĩ nghĩ, đột nhiên nói.
Hứa Như hơi nhíu mày: “Tớ thật sự không có ý định diễn giả làm thật đâu.”
“Cậu thật ngốc.” Vẻ mặt của Lưu Thanh nhìn Hứa Như thật sự hết thuốc chữa.
Hứa Như mỉm cười, nhưng cũng không có đem đồ trong xe đẩy đặt trở lại, đợi tý nữa đưa cho fan chuyển vào trong là được rồi.
Biết tâm tư của Hứa Như, Lưu Thanh cũng không cưỡng ép Hứa Như đi cùng cô ta, chỉ là, Hứa Như kéo cô ta lại: “Biết số điện thoại của Hứa Như không?”
“Không biết sao?” Lưu Thanh một lần nữa ngây người.
Hứa Như lắc lắc đầu, cô cũng không muốn…
Ban đầu Hứa Như có đưa cho cô danh thiếp, thế nhưng bên trên không có số điện thoại của anh.
“Tớ cũng không biết, đây thuốc vấn đề riêng tư của Bác sĩ Lý rồi.” Lưu Thanh muốn giúp cũng không được.
Hứa Như có chút lạc lõng, trở về biệt thự, phòng ngủ thì trống rỗng, mấy ngày nay quen với Lý Thế Nhiên ở đây, khoảng khắc này vậy mà có chút không thích ứng.
Lật qua lật lại, Hứa Như bị mất ngủ.
Ngồi dậy, trước mắt có một cái bóng kéo dài trên mặt đất đã dọa Hứa Như một trận.
Trong phòng ngủ không có mở đèn, gương mặt điển trai của Hứa Như không qua rõ nét, nhưng khí tức lại rất lớn.
“Làm gì…” Hứa Như có chút căng thẳng, người đàn ông này vào mà không phát ra âm thanh…
“Không có tôi ở đây, ngủ không được? Hả?” Giọng của Lý Thế Nhiên hơi trầm.
Tiếng tim đập của Hứa Như vốn không bình tĩnh lại càng đập loạn hơn.
Tâm sự bị đoán trúng, Hứa Như cúi đầu xuống, mặc nhận.
Cằm đột nhiên bị nâng lên, gương mặt điển trai của Mộ Dực Hành tiến sát lại, hơi thở nam tính tản ra.
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ ngũ quan của Lý Thế Nhiên, nhưng đôi mắt đen láy của anh lại sâu như biển lớn khiến người khác không tự chủ được mà chìm vào.
“Tôi là bị dọa sợ.” Hứa Như lắc lắc đầu phủ nhận.
“Xin lỗi, làm ồn khiến em tỉnh.” Lý Thế Nhiên hơi ngừng lại, xoa xoa đầu của cô, ngữ khí mang theo vài phần buồn bã.
“Tôi còn tưởng rằng đêm nay anh không về.” Hứa Như có chút không vui nói.
Đầu dựa vào trước ngực của Lý Thế Nhiên, cô nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, giờ khắc này mới dần dần bình tĩnh lại.
“Nếu như Bà Lý yêu cầu, tôi sau này sẽ không trực ban nữa.” Lý Thế Nhiên hạ mắt xuống, âm thanh mang theo vài phần sủng nịnh.
Lúc này mới phát hiện Hứa Như đã nhắm nghiền mắt, hô hấp đều đều, đã ngủ say rồi.
Anh cẩn thận buông lỏng tay, đặt Hứa Như nằm xuống, cô trong vô thức cho rằng anh là con búp bê ở đầu giường, Lý Thế Nhiên đã bị cô ôm lấy.
Lúc này, hô hấp của anh trở nên nặng nề, sâu trong đôi mắt là ngọn lửa nóng bỏng.
“Ba, đừng đi mà…” Hứa Như túm chặt áo sơ mi của Lý Thế Nhiên, không biết bản thân đang làm gì.
Vì không muốn đè lên Hứa Như, Lý Thế Nhiên chống hai tay, ánh mắt càng lúc càng nóng rực.
Trong ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, Lý Thế Nhiên hơi nhíu mày, cuối cùng kéo bàn tay nhỏ của cô ta, đi vào nhà tắm.
Ngày hôm sau, Hứa Như bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Ưm, là ai đấy?” Hứa Như cầm lấy điện thoại và để bên tai.
Diệp Hạ Hạ nghe thấy tiếng phụ nữ truyền đến, sắc mặt trở nên tức giận: “Là ai!”
Hứa Như nhíu mày, lúc này mới phản ứng kịp đây không phải điện thoại của cô, nhìn sang bên cạnh, Lý Thế Nhiên hôm nay còn tỉnh muộn hơn cô?
Mà lúc này, mắt anh vẫn nhắm nghiền, sắc mặt bình thường luôn nghiêm lúc khoảnh khắc này thật dịu dàng, quả nhiên rất dụ người.
Anh tỉnh rồi sao?
Ngón tay của Hứa Như nhẹ nhàng chọc vào ngực anh.
Anh không có phản ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...