Hứa Như cắn môi, ý thức lúc thì rõ ràng, lúc thì mờ mịt, trong tầm mắt chỉ còn lại Lý Thế Nhiên.
Cô đang ở trước mặt anh.
Cúi đầu, cô lại hôn anh, muốn xé toạc áo sơ mi của anh.
Cao Bân biết điều mà quay người lại.
Lý Thế Nhiên không cho cô cơ hội này, bế ngang cô lên, nhanh chóng bước về phía vị trí xe.
“Dặn Liêu Địch qua đây.”
Căn hộ cao cấp.
Lý Thế Nhiên đặt Hứa Như xuống giường, cô từ đầu đến cuối vẫn luôn kéo lấy anh, co chân lại, cô cắn môi, hai mắt mơ màng.
Đối với Lý Thế Nhiên mà nói, đó là lời mời gọi chí mạng.
Liêu Địch đã đến từ lâu, nhìn thấy Hứa Như như vậy, liền đến chẩn mạch.
“Một loại hỗn hợp giữa thuốc mê và thuốc kích thích, nhưng chắc chắn vẫn còn có thành phần khác, tôi sẽ thử một loại thuốc trước.” Liêu Địch mau mày nói.
“Ừm, mẫu thuốc này tôi cũng không giám định ra, không có lưu hành trên thị trường.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Liêu Địch là thành viên của khoa kiểm nghiệm dược phẩm, cũng là người của viện nghiên cứu, có mối quan hệ cực tốt với Lý Thế Nhiên.
Lấy máu của Hứa Như đi xét nghiệm, anh ta lập tức về bệnh viện lấy thuốc.
Nhìn bộ dạng khó chịu của Hứa Như, mi tâm Lý Thế Nhiên nặng nề.
Anh lấy hòm thuốc ra, tiêm thuốc ngủ cho Hứa Như, không lâu sau, cô dần dần nhắm mắt lại.
Chỉ là phản ứng của cơ thể vẫn còn rất nhạy cảm, Lý Thế Nhiên ôm cô vào lòng.
“Bà Lý, em sẽ không sao đâu.”
Buổi sáng, sắc trời hơi sáng lên, Lý Thế Nhiên từ đầu đến cuối không có chợp mắt qua, Hứa Như đã bấu véo từng đường từng đường vết tích trên lồng ngực anh, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cô dễ chịu một chút.
Liêu Địch rất nhanh đã vội đến, kết quả hóa nghiệm cũng đã có.
Ngoại trừ thuốc mê và thuốc ngủ mà trước đó chẩn đoán ra, còn có cồn loại mới, tác dụng phụ cực kỳ mạnh, nếu như không có thuốc làm loãng ra thì trong thời gian dài sẽ để lại một nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn trong cơ thể của người bị.
Đôi con ngươi của Lý Thế Nhiên lạnh lùng mà híp lại, bàn tay khẽ run lên.
Lâm Tung đúng là tàn nhẫn.
“Bác sĩ Lý, loại cồn này, độc tính rất mạnh.”
“Không còn cách khác sao?” Lý Thế Nhiên nhắm mắt lại.
Anh không nên để cho cô biết tất cả những thứ này.
Anh không nên để cô về nhà họ Lâm.
Nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên anh sinh ra một cảm xúc hối hận như vậy.
Nếu như để mặc cô có thể sẽ có nguy hiểm.
Vậy thì, cứ khóa chặt cô ở bên cạnh đi.
Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt lan tỏa ra, anh ôm lấy cơ thể lạnh băng của Hứa Như, còn nửa tiếng nữa, cô sẽ tỉnh lại.
Thuốc vẫn còn ở bên trong cơ thể cô, cô sẽ càng khó chịu hơn trước đây nữa.
Liêu Địch lắc đầu: “Có phải thuốc của Lâm Thị không? Tôi nhớ năm năm trước Lâm Thị đã nghiên cứu và phát triển qua một loại cồn, nhưng không có tung ra thị trường, chỉ e là đã lưu hành lén lút rồi.”
“Ừm, là thuốc của Lâm Thị.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Nhìn Hứa Như, cảm xúc nơi đáy mắt của anh thâm trầm, lòng bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, ôm chặt lấy cô, dường như muốn dung hòa cô vào trong xương tủy.
Bà Lý…
…
Nhà họ Lâm.
Biết Lý Thế Nhiên đưa Hứa Như đi, Lâm Tung nổi trận lôi đình.
“Sao cháu lại không ngăn người lại cho ta!” Ánh mắt mà Lâm Tung nhìn Lăng Thuần, rất là giận dữ.
“Ông à, cháu không ngăn được, Hứa Như rất ỷ lại vào Lý Thế Nhiên, căn bản không để cháu tiến gần.”
“Cháu mềm lòng rồi?” Lâm Tung híp mắt lại.
“Vâng.” Lăng Thuần không có phủ nhận.
“Ba, ba cũng đừng ép Lăng Thuần nữa, Hứa Như có ý gì với Lý Thế Nhiên, chúng ta đều biết mà.” Lâm Vy khuyên nhủ.
“Nếu như không phải năm đó con làm sai chuyện, bây giờ ta đến nỗi như thế này sao?” Lâm Tung nhìn Lâm Vy, càng thêm tức giận.
Vậy mà lại để cho huyết mạch của nhà họ Lâm bọn họ lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy!
Lâm Vy rũ mắt xuống, nhất thời không dám nói chuyện.
Nhiều năm như vậy, bà ta cũng không phải là không có nghĩ qua sẽ đón Hứa Như về, chỉ là cuộc sống của cô luôn rất đơn giản bình yên, bà ta cũng không muốn đi quấy rầy.
Mãi đến khi, cô gả cho Lý Thế Nhiên, bà ta mới lo lắng.
Tất cả đều trễ rồi…
Bên ngoài, quản gia vội vàng đi vào trong.
“Ông chủ, ngài Lý đưa cô chủ đến rồi.”
Nghe vậy, thần sắc căng cứng của Lâm Tung mới khẽ giãn ra.
“Cho họ vào.”
Hứa Như vừa tỉnh dậy, thân thể nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại, cô rõ ràng cảm thấy so với tối hôm qua còn khó chịu hơn nữa.
Mỗi một giây đều là sự dày vò.
Cô nhìn Lý Thế Nhiên, cắn chặt môi, đẩy anh ra.
Lý Thế Nhiên cau mày, nắm lấy tay cô, dìu cô đi vào cửa.
Người của nhà họ Lâm đều có mặt, hiển nhiên là đang đợi bọn họ.
“Như.” Lâm Vy nhìn thần sắc đau khổ của Hứa Như, đau lòng vô cùng.
Hứa Như không có nhìn bà, đối với tất cả người nhà họ Lâm, cô rất thất vọng.
Cảm giác được sự lạnh nhạt của Hứa Như, sự đau khổ nơi đáy mắt của Lâm Vy một thoáng vút qua.
“Ông cụ Lâm, có phải chỉ cần tôi và Hứa Như ly hôn rồi, ông sẽ giao thuốc giải ra?” Lý Thế Nhiên hỏi một cách thẳng thừng.
Lâm Tung sờ sờ cằm, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cháu gái, nhíu mày.
“Đương nhiên.”
“Ông ngoại, tại sao ông phải làm như vậy?” Hứa Như hít thở sâu, lạnh giọng hỏi.
Cô không ngờ, người hại cô sâu nhất, lại chính là người thân nhất của cô.
Cho dù ông ngoại không đồng ý cho cô và Lý Thế Nhiên ở bên nhau, nhưng ông ta vậy mà lại dùng thủ đoạn như vậy để ép cô và Lý Thế Nhiên ly hôn.
Nhà họ Lâm…coi cô là gì chứ?
“Hứa Như, ông đương nhiên là vì tốt cho cháu, cháu không biết chứ, ông ngoại đã tìm cháu mấy năm rồi, Lăng Thuần là đối tượng thích hợp nhất mà ông chọn cho cháu, còn về cháu và Lý Thế Nhiên, cậu ta căn bản đã biết thân phận của cháu từ lâu rồi, lợi dụng cháu mà thôi.” Lâm Tung mạnh mẽ khí phách mà nói.
“Vậy ông ngoại nói cho cháu biết, Lý Thế Nhiên tại sao phải lợi dụng cháu?” Hứa Như trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, chỉ là Hứa Như ở trong lòng anh, anh rõ ràng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi của cô.
Cánh tay ôm lấy eo của cô dần siết chặt lại.
“Trước kia, Lâm Thị chúng ta và Lý Thu đã cùng nhau tranh giành quyền phân phối thuốc nhập khẩu, sau đó rơi vào tay nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta kết hôn với cháu, chính là vì cái quyền này! Sau này tất cả tài sản của nhà họ Lâm đều là của cháu, cháu nói xem?”
Sắc mặt Hứa Như trắng bệch, chuyện trên thương trường cô không hiểu lắm, nhưng cô cũng biết lợi nhuận khổng lồ được ẩn chứa trong đó.
Theo bản năng, Hứa Như nhìn sang Lý Thế Nhiên.
“Ông cụ Lâm, sức khỏe của Hứa Như không thể kéo dài được, đưa thỏa thuận ly hôn ra đây, chúng tôi ký xong rồi, xin ông lập tức đưa thuốc giải.”
Lý Thế Nhiên không có đáp lại lời của Lâm Tung, sự chú ý của anh đều ở trên người của Hứa Như.
Cô thật sự rất khó chịu.
“Lý Thế Nhiên, em không đồng ý ly hôn.” Hứa Như ngăn anh lại.
Cô không thèm bị uy hiếp như vậy, cô không tin, nhà họ Lâm thật sự có thể thờ ơ với cô như vậy.
“Tôi muốn ly hôn với cô, cô Hứa.” Ngữ khí của Lý Thế Nhiên lạnh nhạt.
Cô Hứa…cái xưng hô xa cách biết bao….
Hứa Như mỉm cười khổ sở, cô biết, Lý Thế Nhiên đều là vì sức khỏe của cô.
Nhưng, cô không muốn…
Cô không muốn ly hôn chút nào hết, không muốn thuận theo ý nguyện của nhà họ Lâm.
“Ông ngoại, cháu sẽ không ly hôn.”
“Hứa Như, ký vào thỏa thuận, về nhà họ Lâm của chúng ta, đoạn tuyệt quan hệ với Lý Thế Nhiên, nghe lời của ông ngoại.”
“Không, cháu vốn dĩ không có quan hệ với nhà họ Lâm, trước đây không có, bây giờ càng không có quan hệ gì hết!” Hứa Như lạnh lùng nói.
Mỗi một người ở đây, đều khiến cô cảm thấy thất vọng cực kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...