“Tôi cũng đi lên lầu nghỉ ngơi.” Bây giờ Hứa Như không thoải mái, rất khó chịu.
Lăng Thuần đi theo bên cạnh cô: “Sao vậy? Em có cần tôi gọi bác sĩ đến đây không?”
“Không cần!” Hứa Như không muốn để ý đến anh ta.
Nhưng Lăng Thuần vẫn đi theo.
Trong phòng Hứa Như gần như ngã ngồi trên sô pha, mồ hôi nóng trên mặt vẫn toát ra.
“Thật sự không cần gọi bác sĩ sao?” Lăng Thuần nhíu mày.
“Tôi không sao, anh đi ra ngoài cho tôi!” Hứa Như tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Nhưng Lăng Thuần chẳng những không đi, ngược lại còn đóng cửa lại.
Anh ta đi đến gần: “Hứa Như, có cần tôi nói cho em biết vì sao em không thoải mái không?”
Sắc mặt Hứa Như trắng bệch nghĩ đến ly rượu Lăng Thuần đưa cho cô lúc nãy…
Lúc ấy trong đầu cô nghĩ đến Lý Thế Nhiên nên không nghĩ chuyện khac…
Chẳng lẽ…
Cô tức giận nhìn Lăng Thuần.
“Em đoán được rồi? Nếu không phải em cố chấp như thế thì tôi cũng sẽ không làm như vậy, em biết không? Ông ngoại em đã ngầm đồng ý.” Lăng Thuần cong môi mỏng.
“Ông ngoại?” Hứa Như run lên, sao ông ngoại lại…
“Anh hạ thuốc gì với tôi?”
“Em cảm thấy thế nào? Qua đêm nay, em đoán xem Lý Thế Nhiên có ly hôn với em hay không?”
Hứa Như cắn chặt môi, giơ tay muốn tát vào mặt Lăng Thuần, nhưng Lăng Thuần nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô.
“Lăng Thuần, anh đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng sao? Tôi nói nếu em là cháu gái nhà họ Lâm, người đàn ông thích hợp nhất là tôi, sợ là em không biết ông ngoại đã sớm định gả em cho tôi, em vốn là của tôi!”
Lăng Thuần dùng đầu ngón tay nâng cằm Hứa Như.
Cô không thể không nhìn anh ta, sự tức giận trong đáy mắt bùng nổ.
“Tôi sẽ không gả cho anh, Lăng Thuần, tôi đã kết hôn.”
“Kết hôn thì sao? Lý Thế Nhiên không thích hợp với em, tôi sẽ cho em biết tôi mới người yêu của em!”
“Anh đừng nổi điên, đây là nhà họ Lâm!”
“Ai cũng biết tôi thích em, Hứa Như, đêm nay sẽ không có ai vào đây.” Lăng Thuần trầm giọng nói.
Anh ta từ từ cởi dây lưng xuống “Rắc” một tiếng làm cho sắc mặt Hứa Như trắng bệch.
Tay cô dùng sức chống lên ngực Lăng Thuần.
Cô nghĩ đến chuyện ông ngoại ngầm đồng ý, người nhà họ Lâm đã biết…
Nếu vậy thì tối nay Lý Thế Nhiên không trở về là do Lăng Thuần tính kế?
“Lý Thế Nhiên đang ở đâu?” Cô thấp giọng hỏi.
Cả người cô dần mất hết sức lực, cô biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, tác dụng của thuốc làm cho cô rất ham muốn.
Cô chỉ có thể cố gắng kiềm nén.
“Anh ta? Dù sao tối nay anh ta sẽ không xuất hiện.”
“Lăng Thuần, tôi sẽ không gả cho anh, cho dù thế nào thì tôi sẽ không gả cho anh!”
Lăng Thuần nhìn Hứa Như điên cuồng phản kháng thì ánh mắt trầm xuống.
Anh đè người lên, động tác không dừng lại.
Anh ta vốn muốn dọa cô mà thôi, nhưng khi anh ta đến gần Hứa Như thì tất cả lý trí gần như không có.
Anh ta đang làm cái gì?
Lúc Lăng Thuần mất tập trung, rốt cuộc Hứa Như đẩy anh ta ra.
Nóng quá, thật là khó chịu, cô không nhịn được muốn cởi quần áo, liều mạng kéo.
Lăng Thuần bình tĩnh đè tay cô lại, khàn giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Hứa Như lạnh lùng cười: “Lăng Thuần, anh làm cho tôi rất ghê tởm, anh cút ra ngoài cho tôi!”
“Tôi cũng không ra được, đêm nay em chỉ có thể đợi chung với tôi.” Lăng Thuần trầm giọng nói.
“Thật sự là ông ngoại?” Hứa Như cụp mắt xuống, giọng điệu chua xót.
Cô không phải không thấy được ông ngoại không hài lòng với Lý Thế Nhiên, nhưng cô cho rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Ông ngoại nhất định sẽ chấp nhận Lý Thế Nhiên.
Nhưng không có, ông ta muốn đẩy cô cho Lăng Thuần.
Cô nên sớm biết ông ngoại thiên vị Lăng Thuần, giao Lâm Thị cho anh ta, nhưng cô thì sao…
Hốc mắt Hứa Như dần ướt át, cô sắp không khống chế được mình…
Chỉ có thể nắm chặt chăn che mình lại, không nhịn được cởi quần áo.
Lăng Thuần đứng cách cô mấy mét, anh ta nhìn Hứa Như khó chịu thì cũng khó chịu.
Đêm nay đã định không thể nhịn được.
Nhưng anh ta sẽ ở bên cạnh cô.
“Lăng Thuần, anh mau nghĩ cách đi ra ngoài!” Hứa Như trừng mắt nhìn anh ta.
Nếu cứ như vậy thì cô không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
“Chỉ có chờ đến ngày mai.” Lăng Thuần trầm giọng nói.
Anh ta nói xong thì đi vào phòng tắm mở nước ấm đầy bồn tắm.
Anh đi ra: “Em đi ngâm một lát đi, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
Hứa Như đề phòng nhìn anh ta, cũng không tin tưởng.
“Em cứ khóa cửa lại, tôi sẽ không đi vào.”
Hứa Như cắn chặt môi, một lúc lâu cô mới đi vào phòng tắm.
Lăng Thuần đi ra ban công, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, mùi nicotin cũng không xóa được dáng vẻ mê người của Hứa Như.
Da trắng nõn, gương mặt đỏ bừng, mọi nơi đều tràn ngập sự hấp dẫn.
Anh ta hít một hơi thuốc lá, cố gắng xóa bỏ suy nghĩ trong đầu.
Nhưng rất khó khăn…
…
Ngoài cửa nhà họ Lâm.
Một chiếc xe màu đen dừng ở bên ngoài, tầm mắt Lý Thế Nhiên dừng lại ở nơi sáng đèn trên lầu hai.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng Lăng Thuần.
Bảo vệ ngoài cửa vẫn ngăn xe anh lại, không cho anh đi vào.
Anh dừng một chút rồi đột nhiên giẫm chân ga, nhắm thẳng vào rào chắn, “Rầm” một tiếng chạy vào nhà họ Lâm.
Anh thắng gấp lại, có bảo vệ chạy vào muốn ngăn cảnh anh, nhưng bảo vệ thấy chiếc xe muốn cán qua thì sợ hãi đến chân mềm đứng không vững, chỉ có thể chật vật bò ra.
Lý Thế Nhiên quẹo một cái dừng trước cổng lầu một.
Ban công trên lầu hai, Lăng Thuần nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Lý Thế Nhiên xuống xe, trong đêm tối chim ưng con ngươi cùng anh đối diện thượng.
Sắc mặt Lăng Thuần lạnh nhạt, gẩy tàn thuốc rồi trở về phòng.
Nhưng lông mày nhíu lại cũng không buông lỏng.
Cánh cửa này có thể ngăn cản được Lý Thế Nhiên không?
Anh ta đột nhiên cười cười.
Tuy rằng Lý Thế Nhiên có thể vào nhà họ Lâm, nhưng Lâm Tung đã sắp xếp người canh gác ở lầu một, hơn nữa vệ sĩ có thân thủ không tầm thường.
“Xin lỗi, anh Lý, anh không thể đi vào.”
“Nếu tôi nhất định đi vào thì sao?” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nheo mắt lại.
Anh suýt nữa bị nhốt trong viện kiểm nghiệm thuốc, trên đường trở về gặp chướng ngại không ít, anh phải vận dụng quan hệ mới có thể thuận lợi đến nhà họ Lâm, từng chuyện từng chuyện một đều do Lâm Tung và Lăng Thuần sắp xếp.
Anh tự nhiên biết rõ.
Anh dứt lời thì giơ tay giữ chặt vai của một vệ sĩ rồi ném ra.
Động tác nhanh nhẹn lại tàn nhẫn.
Hai người nhanh chóng tấn công Lý Thế Nhiên nhưng lại rơi vào thế bị động.
Lý Thế Nhiên đi vào cửa không tốn sức chút nào.
Lâm Vy ngồi trên sô pha phòng khách, lạnh nhạt nhìn Lý Thế Nhiên đi vào.
Thân thủ của anh nằm ngoài dự đoán của bà ta.
“Anh Lý làm cho tôi thay đổi cách nhìn.” Lâm Vy cười cười.
“Tôi muốn đưa bà Lý đi.” Lý Thế Nhiên đi lên lầu hai.
Lâm Vy gọi anh lại: “Đã quá muộn rồi, cho dù cậu đi lên thì cũng vào không được phòng Hứa Như, đêm nay nó sẽ ở bên cạnh Lăng Thuần, cậu phải chấp nhận sự thật này.”
“Vì sao?” Anh dừng một chút.
Anh không phải không thấy được địch ý của người nhà họ Lâm với mình, chỉ chờ cơ hội mà thôi.
Anh tin tưởng Hứa Như.
“Cậu là người nhà họ Lý, cậu nói vì sao?”
Trên mặt Lý Thế Nhiên không có biểu cảm gì, xoay người đi lên lầu hai.
Đúng như Lâm Vy nói, không vào được trong đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...