Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Lý Thế Nhiên bước ra khỏi phòng làm việc. Ở phòng làm việc bên cạnh, Hứa Như đang xem điện thoại.

Ánh mắt cưng chiều, anh bước tới.

“Đến đây cũng không nói với anh một câu?” Lý Thế Nhiên hơi không hài lòng.

“Em sợ phiền anh làm việc…… Chỉ là đột nhiên em cảm thấy rất nhớ anh. Hứa Như chủ động ôm anh.

Còn cách đó không xa, Cao Bân lặng lẽ cúi đầu, Lục Hoan ánh mắt rất không vui.

“Anh đưa em đi ăn tối. Tối nay anh phải đến phòng nghiên cứu. E rằng không thể ở bên em.” Lý Thế Nhiên nhếch mày.

Kế hoạch nghiên cứu phát triển đang trong thời kì quan trọng, không thể bỏ lỡ.

“Nhưng em có thể đi cùng anh.”

Phòng thí nghiệm ở tầng 21. Lý Thế Nhiên thay quần áo thí nghiệm, đeo khẩu trang. Khí chất điềm đạm vẫn bắt mắt như vậy.

Hứa Như trước đây cũng đã tiếp xúc qua với việc nghiên cứu và phát minh các loại thuốc, cô có thể giúp đỡ ghi chép lại quá trình.

Lục Hoan thấy Hứa Như cũng tới, ánh mắt trầm xuống.

“Đây là báo cáo trước đây. Cô xem qua một chút. Chốc nữa đừng gây chuyện gì đó.”

Hứa Như điềm đạm nói: “Nếu có làm gì sai, mong cô Lục có thể chỉ dẫn thêm.”

Lý Thế Nhiên đã bên bàn thí nghiệm, Lục Hoan cũng bên cạnh anh. Hai người đều dùng những từ ngữ chuyên ngành nói chuyện. Hứa Như gần đây đang ôn lại những kiến thứ Y học, nên nghe không hiểu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lý Thế Nhiên đang làm thí nghiệm dịch thể, Lục Hoan đưa tay, dịch thể trong tíc tắc đổ lên tay cô ta.

Lý Thế Nhiên sắc mặt trầm xuống: “Mau đi rửa tay!”


“Nóng quá…” Sắc mặt Lục Hoan thay đổi. Giờ cô ta mới phát hiện găng tay bị thủng, dịch thể đã bắt đầu tiếp xúc với da.

Hứa Như lập tức chạy qua, mở vòi nước. Thấy Lục Hoan không động đậy, cô cầm tay cô ta đưa vào chỗ vòi nước.

“A! Cô cút ra!” Lục Hoan hét lên, tức giận nhìn cô, rút tay lại.

“Lục Hoan. Chất lỏng này bắt buộc phải rửa sạch rồi dùng hỗn hợp nước kiềm để rửa.” Hứa Như trầm mặt nghiêm túc nói.

Lục Hoan hơi ngừng lại, bàn tay dính chất lỏng chạm vào khuỷu tay của Hứa Như, tiếp tục giả vờ giãy dụa.

Lý Thế Nhiên trầm mặt, pha xong dung dịch, thấy Lục Hoan kháng cự, anh đưa tay giữ lấy cổ tay cô ta. Hứa Như nói: “Nhịn một chút.”

Dứt lời, dùng chất lỏng tính kiềm rửa tay cho cô ta.

Vì quá đau nên mặt Lục Hoan trở nên trắng bệch. Sau đó dần dần quen rồi mới không cảm thấy nóng nữa, sắc mặt cũng trở lại bình thường.

Nhưng một tay khác của cô ta thì từ đầu tới cuối nắm chặt lấy áo của Lý Thế Nhiên.

Cô ta cố tình dựa vào lòng Lý Thế Nhiên: “Khó chịu quá…..”

Giọng nói vừa quyến rũ vừa nũng nịu.

Hứa Như cau mày, nhìn hành động của Lục Hoan, không vui.

Lý Thế Nhiên giúp cô ta rửa tay xong mới đẩy cô ta ra. Nhưng cô ta lại tóm chặt lấy anh không buông.

“Hôm nay trạng thái của cô không được tốt. Tôi bảo An Thành Minh tới đón cô.” Lý Thế Nhiên trầm mặt, đẩy cô ta ra không chút nể mặt.

Lục Hoan không vui. Bình thường cô ta sẽ không phạm phải những lỗi như vậy. Nhưng hôm nay, cô ta phân tâm rồi.

Vì có thêm Hứa Như.

“Xin lỗi. Em sẽ sửa.”

Hứa Như giúp thu dọn máy móc, Lý Thế Nhiên ngăn cô lại:“Để anh.”

“Em không có yếu ớt như vậy.” Hứa Như nói.

Nghĩ đến dáng vẻ hoảng loạn lúc nãy của Lục Hoan thì đâu giống một người đã làm việc ở phòng thí nghiệm trong một thời gian dài.

Chẳng qua là muốn dựa dẫm Lý Thế Nhiên mà thôi.

Trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

Quay người, cô rất nhanh rời khỏi phòng thí nghiệm.

Biết rõ hai người chẳng qua là vì công việc nên mới cùng làm nghiên cứu. Nhưng người đó lại là Lục Hoan.

Lúc Lý Thế Nhiên đi ra, không thấy Hứa Như đâu.

Bên ngoài trời đang mưa, anh bấm điện thoại gọi Hứa Như nhưng tắt máy.

Hứa Như ở trong phòng vệ sinh. Không biết từ lúc nào, chất lỏng kia lại dính lên khuỷu tay cô. Vết dính không lớn nên giờ cô mới nhận ra.

Nhưng bây giờ, đã bong hết cả da thịt.


Sắc mặt cô trắng bệch, định đi tới bệnh viện ngay lập tức.

Nhưng chưa kịp ra khỏi nhà vệ sinh thì Lục Hoạn chặn cô lại.

Cô ta đi giày cao gót, vẻ mặt lạnh lùng.

“Hứa Như, có phải rất khó coi không?” Cô ta cười nhạt.

Hứa Như run lên, nghĩ lại chuyện vừa rồi, cô mới hiểu ra.

Lục Hoan cố ý để chất lỏng đó dính lên tay cô.

“Tại sao cô lại làm vậy?”

“Ồ. Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô.” Lục Hoan lại gần. “Cô ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, trông rất ngứa mắt.”

Vết thương trên tay dần lan rộng, Hứa Như không muốn để ý tới Lục Hoan thêm nữa. Cô phải đi viện ngay lập tức.

Nhưng Lục Hoan nắm lấy tay cô, đẩy cô trở lại.

Hứa Như nhấc chân, đạp mạnh cho cô ta một cái.

Lục Hoan không để ý, suýt ngã.

Thấy Hứa Như muốn mở cửa, cô ta cười. “Trước khi vào tôi đã khóa cửa rồi. Trừ khi có người tới mở.”

Hứa Như mím môi, dùng sức đập cửa.

“Có ai không ——“ Cô hô lớn: “ Có ai không ——“

Nhưng đáp lại chỉ có tiếng của chính cô.

Lục Hoan ngạo mạn bước tới: “Đừng tốn sức làm gì. Tay của cô chắc chắn sẽ để lại sẹo. Có đi bệnh viện cũng không kịp rồi.”

Dứt lời, Lục Hoan lấy ra một chiếc bình nhỏ, ra sức giữ tay Hứa Như, đổ dung dịch lên mặt Hứa Như. Cô ta lạnh lùng nói: “Cái này sẽ làm cho da cô bị thối đen. Cô nói xem nếu mặt cô bị dính thứ này thì sẽ khó coi tới mức nào chứ. Lý Thế Nhiên có khi nào sẽ ghét bỏ cô?”

Thấy chất lỏng trong bình chuẩn bị đổ ra. Hứa Như dùng sức đẩy cô ta ra. “Cho dù Lý Thế Nhiên có ghét bỏ tôi thì anh ấy cũng sẽ không cưới cô.”


“Thật vậy sao?” Lục Hoan nheo mắt. “Tình cảm của tôi và anh ấy làm sao một người phụ nữ như cô có thể so sánh được. Nếu như tôi hủy hoại cô thì tôi cũng tự có cách để lấy anh ấy.”

Cằm bị bóp, Lục Hoan cao hơn Hứa Như một chút, nhấc tay lên.

Hứa Như trợn mắt, một mùi nồng nặc làm sắc mặt cô thay đổi. Tay cô đưa lên nắm lấy cổ tay Lục Hoan.

Chiếc bình từ trên tay Lục Hoan rơi xuống, Hứa Như lùi về phía sau.

Sau lưng Lục Hoan là tường. Chất lỏng bắn tung tóe. Cô ta mặc váy ngắn, chất lỏng bắn đầy lên chân.

Ánh mắt uất hận. Lục Hoan không còn quan tâm tới dung dịch đó, cầm lên chạy thục mạng tới chỗ Hứa Như.

Hứa Như giơ chân, Lục Hoan đi giày cao gót vốn đã đứng không vững, cả người đổ nhào về phía sau. Lý Thế Nhiên bước vào, đỡ lấy cô ta.

Lục Hoan sắc mặt thay đổi, lập tức ném bình dung dịch trong tay đi.

Quay người nắm chặt áo của Lý Thế Nhiên: “Thế Nhiên, Hứa Như vừa rồi thật đáng sợ… Dung dịch đó có độc. Cô ấy định hủy hoại tôi.”

Hứa Như dựa vào cửa, nhìn sắc mặt hoảng loạn của Lục Hoan, đôi môi trái tim nhoẻn cười.

Vở kịch này đúng là làm cho cô mở rộng tầm mắt.

“Lục Hoan. Là cô hủy hoại tôi. Cô ghen tị tôi là bà Lý.” Hứa Như nói rõ ràng.

Sắc mặt của cô không chút thay đổi, không có dáng vẻ của một người bị hại.

Chỉ là bàn tay đang nắm chặt kia đã biểu hiện sự sợ hãi của cô.

Nếu như dung dịch kia dính vào mặt cô thật thì đối với một người phụ nữ mà nói đó là một sự đả kích rất lớn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui