Xung quanh đã có rất nhiều sinh viên đang tập trung qua, bọn họ làm ầm ĩ lên cũng chẳng tốt cho ai cả.
“Hừ, Lý Thế Nhiên, đừng để cho tôi gặp lại anh. Tôi đã từng nói rồi, tôi gặp anh lần nào sẽ đánh anh lần đó!” Diệp Kình lớn tiếng nói.
Vẻ mặt Lý Thế Nhiên không thay đổi, khi đối mặt với Hứa Như, anh trước sau luôn dịu dàng, chỉ là sâu trong đáy mắt lại có cảm giác lạnh lẽo không ngừng lan tràn ra.
Chiếc xe chậm rãi khởi động máy, Hứa Như vẫn kinh hãi trước hành động vừa rồi của Diệp Kình.
Thoáng nhìn mu bàn tay rớm máu của Lý Thế Nhiên, cô lo lắng nắm lấy tay anh.
“Lý Thế Nhiên, anh đừng lái xe nữa.”
“Không có gì đáng ngại đâu.” Vẻ mặt Lý Thế Nhiên dịu xuống.
“Để em băng bó sơ qua cho anh đã, lát em tới lái xe.” Hứa Như mở miệng.
Hơn nữa, cô rõ ràng nhận thấy được tâm trạng của Lý Thế Nhiên cũng không tốt lắm.
Trở lại nhà họ Lý ở vịnh, Lý Thế Nhiên bị thương, Hứa Như bảo anh ngoan ngoãn ngồi xuống, tối nay cô sẽ nấu bữa tối.
Người giúp việc đã mua nguyên liệu nấu ăn về, Hứa Như nấu một món canh, thấy Lý Thế Nhiên không ở trong phòng khách thì đoán chắn anh lại vào phòng làm việc rồi.
Không bao lâu Cao Bân đi qua, muốn báo cáo chuyện công ty cho Lý Thế Nhiên.
Hứa Như bưng bát canh qua cho anh ta.
Cao Bân vội vàng xua tay, anh ta cũng không dám nhận…
Hứa Như nhận ra lý do anh ta từ chối mỉm cười nói: “Tôi và Lý Thế Nhiên đều uống hết, anh uống giúp đi.”
Nghe cô nói vậy, Cao Bân vẫn không dám nhận…
Hứa Như nhíu mày, nghĩ có lẽ anh ta sợ uy nghiêm của Lý Thế Nhiên.
“Anh mà không uống là không nể mặt bà Lý tôi đấy?” Hứa Như cố ý giả vờ tức giận.
Da đầu Cao Bân tê dại. Boss ở trong phòng làm việc, anh ta mà không uống chén canh này thì dường như không thể vào trong…
Thấy Cao Bân cuối cùng cũng thỏa hiệp, Hứa Như hài lòng mỉm cười, tiếp tục bận rộn trong phòng bếp.
Hai người bàn công việc xong, không lâu sau Cao Bân đã rời đi.
Lúc Lý Thế Nhiên đi ra, thấy trên bàn ăn không có canh.
“Bà Lý đối xử với cấp dưới thật sự không tệ, hử?” Đôi môi mỏng của Lý Thế Nhiên cong lên cười.
Hứa Như đang cắt rau, nghe vậy ngước mắt lên: “À, dù sao người ta cũng làm việc giúp anh, hơn nữa anh suốt ngày nghiêm mặt, ít nhiều gì cũng có cảm giác xa cách.”
Hứa Như quay đầu, giơ tay nhéo gương mặt điển trai của Lý Thế Nhiên.
Trước đây khi Lý Thế Nhiên vẫn là bác sĩ đã không hay cười, bây giờ làm boss lại càng nói năng thận trọng.
Khi anh căng mặt ra quá nghiêm túc.
Chỉ một giây tiếp theo, tay cô đã bị Lý Thế Nhiên nắm lấy. Đôi môi mỏng của anh thoáng cong lên: “Anh không thích người khác tới gần anh.”
“Vậy còn em thì sao?” Hứa Như buột miệng nói ra.
“Ngoại trừ bà Lý.” Anh rũ mắt xuống và đẩy nhẹ, Hứa Như đã bị anh đẩy tới trên tường, ngay sau đó nụ hôn nóng bỏng ấn xuống…
…
Còn một tháng nữa là tới đám cưới, lúc rảnh rỗi Hứa Như lại đi qua lâu đài cổ với ông ngoại.
Sức khỏe của ông ngoại không tốt, thời gian còn lại không nhiều, mỗi khi vừa nghĩ tới sự thật này, Hứa Như lại cảm thấy mất mát.
Dù sao đó cũng là người thân của cô, mặc dù trước kia không có cơ hội ở chung, nhưng bây giờ cô muốn cố gắng cùng ông ngoại vượt qua nửa năm cuối cùng này.
Lâm Vy cũng thường xuyên tới, nhưng quan hệ giữa bà ta và Lâm Tung không tốt lắm, có qua cũng chỉ bàn với Hứa Như về chuyện đám cưới.
Nền móng của nhà họ Lâm là ở nước ngoài. Mấy năm nay Lâm Vy quản lý Lâm thị, sản nghiệp cũng dần dần được chuyển về Nam Thành nhưng trọng tâm vẫn là ở nước ngoài.
Hứa Như không để ý tới sản nghiệp của nhà họ Lâm, nhưng Lâm Vy luôn ám chỉ.
“Sau này, tài sản của ông ngoại con sẽ thuộc về con, bao gồm cả Lâm thị nữa. Tiểu Như, mẹ biết con đang chuẩn bị học nghiên cứu sinh, nhưng qua mấy năm nữa mẹ hi vọng con cũng có thể học tiếp nhận Lâm thị.” Lâm Vy nói đầy ẩn ý.
Hứa Như ngẩn người, Lâm thị…
Cô biết thân phận và tình cảnh của mình, có một số việc sẽ không thể tránh né.
Cô không phải cháu gái duy nhất của nhà họ Lâm, Lâm Vy còn có Kỳ Chiến, nhưng vì sao tài sản của Lâm Tung chỉ chia cho cô?
Hứa Như tò mò, lên tiếng hỏi.
Vẻ mặt Lâm Vy biến đổi, trầm giọng nói: “Đứa bé Kỳ Chiến kia cũng không phải là con ruột của mẹ.”
“Trước đây, vì có thể làm cho mẹ nắm Lâm thị ở trên tay, người nhà họ Kỳ đã để con của chồng mẹ với vợ cũ của ông ấy được nuôi bên cạnh mẹ.”
“Mẹ, Kỳ Chiến biết không?” Hứa Như nhíu mày.
Nhớ tới bình thường Kỳ Chiến luôn mở miệng gọi cô là “chị”, còn nhấn mạnh quan hệ người thân giữa hai người, chắc anh ta cũng không biết sự thật này.
Lâm Vy lắc đầu: “Mẹ tin chắc không lâu nữa, chính nó cũng sẽ điều tra ra được chuyện này thôi. Chuyện mẹ đã hứa với nhà họ Kỳ sẽ không đổi ý, nó mãi mãi vẫn là con trai của mẹ.”
Hứa Như im lặng. Cô không biết rõ về Lâm thị, nhưng cô lựa chọn học nghiên cứu sinh ngành y, trong kế hoạch nghề nghiệp sau này của cô sẽ không có bất kỳ giao tiếp nào với giới kinh doanh.
Mà Lâm Vy tất nhiên cũng biết.
“Bây giờ con còn chưa nhập học, Tiểu Như, mẹ hi vọng con có thể suy nghĩ kỹ càng. Con là cháu gái duy nhất của nhà họ Lâm, mẹ không muốn tạo áp lực cho con, nhưng đây là con đường mà nhà họ Lâm đã trải sẵn cho con.”
Lâm Vy ăn cơm trưa xong thì rời đi. Ông ngoại đang kiểm tra sức khỏe, Hứa Như ngồi một mình ở trong phòng khách.
Trên tay cô là tất cả tài liệu của Lâm thị, Lâm thị chính là làm dịch vụ chữa bệnh cao cấp, sản nghiệp trải rộng khắp thế giới, đặc biệt là ở khu vực nước ngoài.
Bây giờ sản nghiệp ở Nam Thành đều do Lâm Vy đang xử lý, mà dây chuyền sản nghiệp ở nước ngoài lại đều nằm trong tay của Lâm Tung .
Nhưng sau này, cũng sẽ để cho Hứa Như tiếp nhận.
Áp lực trên vai cô bỗng nhiên cũng nặng hơn rất nhiều.
Mãi đến buổi chiều, đầu óc Hứa Như như muốn nứt ra. Cô nhìn đồng hồ. Tầm này Lý Thế Nhiên còn chưa hết giờ làm mà cô rất nhớ anh…
Vì vậy cô đi thẳng tới Lý thị.
Lễ tân nhận ra Hứa Như để cô đi thẳng tới tầng cao nhất.
Trong thang máy dừng ở tầng thứ hai mươi ba, Lục Hoan từ phía trước đi tới.
“Cô Hứa.” Lục Hoan chào hỏi lịch sự.
Vẻ mặt Hứa Như hờ hững, hơi bất mãn về cách xưng hô của cô ta.
“Cô đến tìm Tổng Giám đốc Lý à?” Cô ta hỏi.
“Đúng vậy.” Hứa Như cười nhạt.
“Đúng lúc, tôi cũng vậy.”
Lục Hoan tìm Lý Thế Nhiên là việc công, hơn nữa còn hẹn trước, bước vào phòng làm việc trước.
Cao Bân ở bên ngoài nhìn thấy Hứa Như lại có hơi run rẩy đi tới: “Mợ chủ… phải chờ một lát vậy.”
“Ừ.” Hứa Như ngồi xuống chỗ làm việc ban đầu của mình, không hề có ý định quấy nhiễu Lý Thế Nhiên.
Chuyện đám cưới cơ bản đều được Lâm Vy chuẩn bị tốt, áo cưới lễ phục là do Lý Thế Nhiên sắp xếp, thật ra cô làm cô dâu lại không cần để ý tới chuyện gì cả.
Cô nói chuyện qua điện thoại với Lưu Thanh, thông báo với cô ấy về chuyện đám cưới, Lưu Thanh rất hưng phấn.
“Bác sĩ Lý cuối cùng đã thông suốt rồi à? Đáng tiếc là tớ đã cưới rồi, không thể làm phù dâu cho cậu được nữa.”
“Là ông ngoại tới yêu cầu thôi. Ông chẳng còn sống được bao lâu nữa, tớ xem như hoàn thành tâm nguyện của ông. Về phần Lý Thế Nhiên, tớ cũng rất bất ngờ khi thấy anh ấy đồng ý phối hợp.”
“Bác sĩ Lý thích cậu nên chắc chắn là đồng ý rồi.”
“Anh ấy…” Hứa Như nhíu mày: “Bởi vì tớ là bà Lý mà thôi.”
“Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, cứ chuẩn bị thật tốt cho đám cưới đi. Đúng rồi, cậu thi vòng hai thế nào?” Lưu Thanh quan tâm hỏi.
“Ngày mai sẽ có kết quả thi vòng hai, chắc không có vấn đề gì. Tớ cảm thấy biểu hiện của tớ cũng không tệ lắm.” Hứa Như tự tin nói.
“Tớ cũng tin tưởng cậu. Đến lúc đó tớ qua, chúng ta phải ăn mừng một trận đàng hoàng đấy!”
Cô cúp điện thoại thì thấy Lục Hoan cũng đi ra khỏi phòng làm việc.
Cao Bân lập tức đi vào trong: “Tổng Giám đốc Lý, mợ chủ qua.”
Trên bảng lịch trình, lát nữa Tổng Giám đốc Lý sẽ phải cùng Lục Hoan làm nghiên cứu, nhưng bây giờ Hứa Như qua.
“Hả?” Lý Thế Nhiên ngoài ý muốn nhướng mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...