“Mẹ, chuyện con cái con và Hứa Như sẽ sắp xếp, mẹ đừng lo lắng.”
Ngoài cửa, một giọng nói chín chắn vang lên.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên, đáy lòng Hứa Như thả lỏng đôi chút.
Mỗi lần đối mặt sự thúc giục kêu sinh con của Tống Mỹ, cô luôn rất áp lực.
“Hai đứa tính toán thế nào?” Tống Mỹ hỏi.
“Đợi việc học của Hứa Như ổn định hơn, chuyện này sẽ không quá muộn đâu ạ.”
Tống Mỹ nhíu mày, vẫn rất bất mãn.
Nhưng Lý Thế Nhiên đã nói thế, bà cũng không nói gì thêm nữa.
“Được rồi, hai đứa có tính toán là được, xem ra mẹ thật sự lo lắng vớ vẩn rồi.” Tuy Tống Mỹ bất mãn, nhưng thấy hai đứa tình cảm đằm thắm cũng hài lòng hơn.
Dặn dò tài xế đưa Tống Mỹ về, Lý Thế Nhiên vốn phải xử lý công việc, khưng lại một chút, đi về phía phòng ngủ.
Hứa Như đang nói chuyện điện thoại với Lưu Thanh, gần đây Thiên Nhất xảy ra chuyện gây sóng gió khắp thành phố, dù sao Lưu Thanh cũng làm việc ở Thiên Nhất nhiều năm, tình cảm với Thiên Nhất sâu đậm,
“Lại là tên khốn Trần Minh Thành kia, anh ta có chịu yên chưa hả?”
“Hôm nay tớ gặp anh ta ở cục cảnh sát, bây giờ chứng cứ trên tay anh ta vẫn đang đợi xác nhận, nhưng danh tiếng của Thiên Nhất khó mà cứu lại được.”
“Lý Thế Nhiên nghĩ sao vậy? Lúc trước anh ta mua Thiên Nhất lại, có lẽ bây giờ sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhỉ?”
“Hướng Hoằng đã về rồi, bây giờ anh ta đang xử lý chuyện của Thiên Nhất.”
Tiếng nói của Lưu Thanh đột nhiên im bặt.
Cái tên này, người đàn ông này đã không xuất hiện trong thế giới của cô ấy lâu lắm rồi.
Hứa Như cũng nhận ra, chỉ là đã lỡ lời rồi.
“Lưu Thanh, cũng không còn sớm nữa rồi.”
Một giọng nói của đàn ông vang lên.
Lưu Thanh lấy lại tinh thần: “Như, tớ cúp máy trước.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Hứa Như thở dài, hình như Lưu Thanh vẫn chưa buông bỏ Hướng Hoằng.
“Nghĩ gì vậy?”
Lý Thế Nhiên đi vào, đập vào mắt là khuôn mặt buồn phiền của Hứa Như.
Anh rũ mắt, hôn lên trán cô.
Hứa Như lắc đầu: “Chỉ lo lắng cho Lưu Thanh thôi, sợ sau này cậu ấy sẽ hối hận.”
“Vậy còn em, em có hối hận không?” Lý Thế Nhiên nhìn chằm chằm cô.
Hứa Như hơi khựng lại, nâng mắt, kiên định lắc đầu.
“Bây giờ Thiên Nhất bên kia sao rồi?” Cô hỏi.
“Không sao cả.”
“Thật à?”
“Không tin anh hả?” Lý Thế Nhiên nguy hiểm nheo mắt lại, lòng bàn tay ôm lấy eo nhỏ của Hứa Như, hơi sờ.
Thoáng chốc khiến cô ngứa đến không ngồi được, cả người bị Lý Thế Nhiên ôm vào lòng, bị anh giam giữ hoàn toàn.
“Tin mà tin mà! Em chỉ lo lắng thôi!” Hứa Như giải thích.
“Ngày mai sẽ có kết quả.” Lý Thế Nhiên nói bên tai cô.
Hứa Như như lọt vào trong sương mù, bị Lý Thế Nhiên hôn, nhanh chóng ôm lên giường.
…
Mới sáng sớm hôm sau, lời thanh minh của Dược Phẩm Thiên Nhất đã chiếm đầu đề tin tức.
Kết quả điều tra liên quan đến ba loại thuốc của Dược Phẩm Thiên Nhất bị nghi ngờ chứa đựng thành phần có hại vào một tuần trước đã có.
Mỗi một khâu từ quy trình nghiên cứu phát minh đến phê chuẩn đưa ra thị trường, Dược Phẩm Thiên Nhất đều đưa ra lời giải thích hợp lý, hơn nữa mấy loại thuốc này đều đã được thí nghiệm giai đoạn trước rồi, chưa từng xảy ra vấn đề.
Thuốc Trần Tâm sử dụng trước khi chết có hành vi dùng thuốc sai, trước mắt cảnh sát đang truy cứu nhân viên y tế có liên quan, còn phải điều tra thêm bước nữa.
Tuy Dược Phẩm Thiên Nhất đã làm sáng tỏ chuyện này, nhưng vì chuyện này đã gây ra ảnh hưởng danh dự nghiêm trọng, cũng khó mà cứu lại được.
Hứa Như tìm hiểu được từ Tô Khinh bên kia, trước mắt Dược Phẩm Thiên Nhất đang có kế hoạch điều chỉnh chiến lược hoạt động, hơn nữa thị trường tương lai sẽ dời ra nước ngoài, thị trường trong nước tạm thời không phải trọng điểm.
Hứa Như đã đánh ra báo cáo từ chức từ trước, tự mình đưa cho Hướng Hoằng.
Rời khỏi công ty, cô sắp xếp lại tất cả đồ đạc.
Dược Phẩm Thiên Nhất đã phát thông báo muốn dời trụ sở chính đến nước A, đồng nghiệp từ chức không ít, mặc dù có oán hận nhưng công ty đã sắp xếp việc làm cho đa số nhân viên, thật ra cũng không phải chuyện xấu.
“Tô Khinh, cô muốn ở lại Thiên Nhất sao?”
Quán cà phê dưới lầu, Hứa Như và Tô Khinh ngồi xuống vị trí kế cửa sổ.
Tô Khinh không yên lòng uống trà sữa, vẻ mặt mơ hồ: “Có lẽ vậy, dù sao tôi cũng không có nơi để đi.”
“Tổng giám đốc Lê về Lý Thị rồi?” Hứa Như hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Khinh cứng đờ.
“Tôi không biết chuyện của anh ta.”
Hứa Như cũng không nhiều lời, cô nhìn ra được thân phận của Lê Nhan Vinh và Tô Khinh không đơn giản, nếu có thể yêu nhau, ai sẽ lựa chọn hành hạ lẫn nhau chứ.
Ba ngày sau, Dược Phẩm Thiên Nhất chính thức đổi chỗ, trụ sợ chính ở Nam Thành đóng cửa.
Hướng Hoằng là người rời khỏi cuối cùng, từ nay anh ta sẽ tiếp tục quản lý Dược Phẩm Thiên Nhất ở nước A.
Tô Khinh đi theo sau anh ta, nhân viên chịu đến nước A phát triển không nhiều lắm, Tô Khinh là một trong số đó.
“Cô đi theo tôi, Nhan Vinh có đồng ý không?”
Trước xe, Hướng Hoằng xoay người nhìn cô ấy.
“Tôi là tôi, anh ta là anh ta, vì sao cần anh ta đồng ý?” Tô Khinh hờ hững nói.
Hướng Hoằng nhướng mày: “Chuyện của cô không phải là chuyện của anh ta sao.”
“Hướng Hoằng anh đừng nói linh tinh.”
“Ấy, chiếc xe kia đỗ đã lâu lắm rồi, hôm nay tôi tới đây đã thấy.” Tô Khinh đột nhiên mở miệng.
Bên kia đường, một chiếc Bentley khiêm tốn đỗ ở ven đường, tuy khiêm tốn, nhưng xe này là bản giới hạn, lúc trước Tô Khinh từng nhìn trúng, cho nên rất có ấn tượng.
Hướng Hoằng nhíu mày, lúc nâng mắt nhìn qua, xe đúng lúc khởi động.
Khựng lại trong chốc lát, sau đó anh ta vội vàng lên xe, áy náy nhìn Tô Khinh: “Tôi còn có việc, cô bắt xe về đi.”
Tô Khinh bĩu môi, nhìn xe của Hướng Hoằng nghênh ngang rời đi, đúng là rất ít khi thấy dáng vẻ lo lắng kia của anh ta.
Chẳng lẽ anh ta đuổi theo chiếc Bentley kia?
…
Nửa tiếng sau, Tô Khinh đi vào vịnh nhà họ Lý.
Hứa Như đã chuẩn bị trà chiều xong, Tô Khinh thích đồ ngọt nhất, vừa đi vào miệng đã chưa từng ngừng lại.
“Khi nào thì đi nước A?” Hứa Như bưng hồng trà đưa cho cô ta, tươi cười dịu dàng.
Hôm nay Tô Khinh đến đây là để tạm biệt cô, sợ làm phiền Hứa Như ôn tập, cho nên không hẹn bên ngoài.
“Ngày mốt đi, Hướng Hoằng cùng đi qua với tôi.” Tô Khinh nói.
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng động cơ, Hứa Như nhìn thời gian, bình thường Lý Thế Nhiên cũng không trở về sớm như vậy.
Nâng mắt, không chỉ có Lý Thế Nhiên trở về, còn có cả Lê Nhan Vinh nữa.
Sắc mặt Tô Khinh trở nên trắng bệch.
Hứa Như chú ý tới cảm xúc của cô ấy, nhíu mày.
“Sao đã về rồi?” Cô hỏi Lý Thế Nhiên.
Bả vai bị ôm lấy, Lý Thế Nhiên cúi đầu hôn môi cô, dịu dàng nói: “Về sớm một chút ở với em không tốt sao?”
Hai má Hứa Như ửng đỏ, gần đây Lý Thế Nhiên gần như đều làm việc ở nhà…
Hôm nay khó khăn lắm mới bị cô khuyên đến công ty đấy.
“Sao có thể không tốt được.” Hứa Như nói thầm.
“Chúng ta đi lên.” Lý Thế Nhiên muốn dẫn cô lên lầu hai, Hứa Như lo lắng nhìn Tô Khinh, không di chuyển.
Tầm mắt của Tô Khinh đã bị Lê Nhan Vinh hấp dẫn rồi, không dời đi được.
Nhưng cô vẫn muốn chạy trốn.
Nhanh chân muốn chạy ra ngoài, nhưng Lê Nhan Vinh lại nhanh hơn giữa chặt bả vai của cô, cô bị anh ta đè lên tường.
“Muốn hóng chuyện à?” Thấy Hứa Như sửng sốt, Lý Thế Nhiên hơi bất mãn xoay mặt cô qua.
Hứa Như lúng túng, lập tức xoay người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...