Ra khỏi nhà hàng, Hứa Như mới phát hiện bản thân còn chủ động kéo Lý Thế Nhiên thì lập tức rút tay ra.
“Qua cầu rút ván sao?” Lý Thế Nhiên híp mắt lại. Đáy mắt mang theo vài phần vui mừng.
Đối với câu “Ông xã của tôi” của Hứa Như ban nãy khiến anh rất vừa lòng.
“Nếu không còn muốn như thế nào?” Hứa Như nhìn anh.
Lý Thế Nhiên khẽ nhếch môi, đột nhiên giữ gương mặt của cô, gương mặt đẹp trai của anh tiến sát lại.
Hứa Như bị dọa một trận, tưởng Lý Thế Nhiên muốn hôn cô nên có chút căng thẳng.
Thế nhưng anh chỉ là giúp cô vén tóc ra sau tai mà khiến nhịp tim của Hứa Như loạn nhịp.
“Đã diễn thì phải diễn đến cùng chứ.”
Lý Thế Nhiên nói, Hứa Như lúc này mới nhìn thấy trước cửa sổ kéo xuống tận sàn, ánh mắt của Tần Nhi vẫn đang nhìn bọn họ.
Hứa Như nhíu mày, ngồi trong xe của Lý Thế Nhiên, thế nhưng chỗ này cách Thiên Nhất Dược Phẩm rất gần, Hứa Như hoàn hồn lại liền muốn xuống xe tự mình trở về.
“Đi cùng tôi đến bệnh viện.” Lý Thế Nhiên ra lệnh.
“Thế nhưng, tôi còn phải đi làm.” Hứa Như nhíu mày, vừa nãy bộ phận nhân sự đã thông báo rồi, hôm nay bắt buộc phải tuân thủ nghiêm ngắt quy định của công ty, không thể trốn việc.
“Tôi sẽ nói với bộ phận nhân sự, sau này không cần chấm công.”
Hứa Như vẫn cau mày: “Như thế không tốt lắm.”
“Vậy thì trực tiếp từ chức đi, dù sao chức vị đó ở công ty có cũng được không có cũng chả sao.”
Hứa Như tức giận rồi, cái gì gọi là có cũng được không có cũng chả sao chứ, tuy cô chỉ là một văn thư, nhưng tốt xấu gì cũng luôn âm thầm cố gắng làm việc mà.
“… Đừng có mà quá đáng quá! Tôi thật sự phải trở về!” Hứa Như nói xong bèn muốn đẩy cửa xe.
Lý Thế Nhiên còn nhanh hơn đã khóa cửa xe lại, sự lãnh ý giữa lông màu của anh dần lộ ra.
“Có thể ở Thiên Nhất tiếp tục làm việc không, là dựa vào một câu nói của tôi.” Ngữ khí Lý Thế Nhiên trở nên lạnh lùng.
Lúc này, Hứa Như không dám động đậy nữa.
Bây giờ Lý Thế Nhiên tốt xấu cũng là ông chủ của Thiên Nhất Dược Phẩm, anh có quyền lực này.
Thế nhưng, cô không phục, Lý Thế Nhiên dựa vào cái gì chứ?
Anh rõ ràng chính là can thiệp vào cuộc sống của cô!
Hứa Như xụ mặt, tức giận nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Không đến nửa tiếng, chiếc xe đã dừng ở bãi đỗ xe của bệnh viên nhân dân.
“Đợi lúc nữa anh phải đi phẫu thuật, vậy tôi làm gì?” Hứa Như đi sau anh, vẫn rất không vui.
“Chỉnh lý các bệnh án.”
“Bên cạnh không phải có một nhóm y tá sao?” Hứa Như nói mà trong ngữ khí không giấu được có vài phần ghen tỵ.
Lý Thế Nhiên nghe ra được, hơi dừng bước bộ, cảm xúc lạnh lùng trên mặt liền dịu lại không ít.
“Ừm, bọn họ đều thuộc khoa của tôi.” Lý Thế Nhiên gật đầu.
“Mấy việc này bọn họ biết xử lý.”
“Bọn họ hôm nay đều phải cùng tôi vào phòng phẫu thuật.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như: ….
…
Mới bước vào bệnh viện, viện trưởng vội vả nói rõ tình hình với Lý Thế Nhiên.
Thì ra người cần phẫu thuật hôm nay là Diệp Hạ Hạ con gái độc nhất của nhà họ Diệp giàu có, chẳng trách ngay cả viện trưởng cũng đích thân xuống đây.
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên vẫn hờ hững như vậy, bước vào văn phòng thì bị mọi người vây quanh, Hứa Như bị đùn ra bên ngoài, ngay cả cửa cũng không đi vào được.
Cô nhìn xuống, bây giờ cô có thể về công ty rồi chứ? Nghĩ dù sao Lý Thế Nhiên cũng không phân thân ra được mà quản cô.
Chỉ là vừa tính chuồn, Lý Thế Nhiên đã xuyên qua đám đông đi ra, kéo Hứa Như vào văn phòng.
“Những thông tin bệnh án này đều đã phải chỉnh lý cho xong.”
Lời vừa dứt, trước mặt Hứa Như được chất đống tài liệu cao đến cả một mét.
“Tôi…”
“Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi.” Lý Thế Nhiên giữ vai của cô, một câu đều không để cô phản bác.
Nói xong anh liền quay người tiếp tục căn dặn bác sĩ thực tập và y tá chuẩn bị phẫu thuật, rất nhanh thì rời khỏi văn phòng làm việc.
Hứa Như ngồi vào trị ví, trong đầu nghĩ, cô làm việc cho Lý Thế Nhiên, thế có phải có thể hỏi anh tiền lương không?
Cho dù bọn họ là vợ chồng, có vài con số cần phải tính rõ ràng!
Nghĩ đến đây, Hứa Như bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...