Hai người bọn họ đến một nhà hàng Trung ở gần đó.
Vừa ngồi xuống thì cuộc điện thoại của Lý Thế Nhiên liền gọi tới: “Em còn ở khách sạn không?”
“Đã đi rồi, lúc nãy gặp được Kỳ Chiến, ăn cơm cùng với anh ta.” Hứa Như cũng không giấu giếm anh.
Lý Thế Nhiên dừng lại một chút: “Chờ anh đến.”
Sự bất mãn lóe lên trong đáy mắt của Kỳ Chiến: “Lý Thế Nhiên muốn đến đây à?”
Hứa Như gật đầu nhìn thực đơn món ăn, cô với Kỳ Chiến cũng không có lời gì để nói với nhau.
Vừa mới gọi đồ ăn, bóng dáng của Tần Nhi liền đi đến ở phía cửa.
“Kỳ Chiến, dùng cơm với Hứa Như mà sao cũng không gọi em nữa.” Ngữ khí của Tần Nhi hơi không vui vẻ.
Dứt lời liền tự giác ngồi xuống ở bên cạnh của Kỳ Chiến.
Kỳ Chiến cau mày: “Không phải là em nói không thoải mái à? Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ngủ một lát đã tốt hơn nhiều rồi, đây không phải là muốn cùng với anh sao.” Tần Nhi kéo Kỳ Chiến, giống như là đang tuyên bố chủ quyền.
Trên mặt của Hứa Như không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không thấy là tôi còn có việc à?” Giọng điệu của Kỳ Chiến lạnh lùng.
“Sao vậy? Không phải để cho em biết à?” Tần Nhi giả bộ tức giận.
“Đây là chuyện riêng của tôi.” Kỳ Chiến nheo mắt lại.
“Em sẽ yên tĩnh ăn cơm, không làm phiền đến hai người.”
Hứa Như không khỏi cười cười: “Tôi chỉ đồng ý mời tổng giám đốc Kỳ dùng cơm, cô Tần, nếu như cô muốn thì tự mình tính tiền đi.”
“Hứa Như!” Tần Nhi giận dữ, cô đây là muốn cô ta mất mặt ở trước mặt của Kỳ Chiến à?
“Tôi là vợ sắp cưới của Kỳ Chiến, cô mời anh ấy ăn cơm, đương nhiên cũng phải mời tôi rồi.”
Nụ cười của Hứa Như trở nên lạnh lùng: “Ở chỗ của tôi cũng không có đạo lý đó.”
Kỳ Chiến nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Tần Nhi: “Ngoan, về đi.”
Tần Nhi trừng lớn mắt, không ngờ đến Kỳ Chiến vậy mà lại đứng bên phía của Hứa Như.
“Em không về đâu, tự mình tính tiền thì tự mình tính tiền.” Tần Nhi kiêu ngạo nói.
Hứa Như cũng không thèm để ý, nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Thế Nhiên đã đến rồi.
Chẳng lẽ vốn dĩ anh ở gần đây à?
“Tôi nghe nói là Thiên Nhất và Bác Thông muốn chấm dứt hợp đồng?” Kỳ Chiến hỏi.
“Ừm, Bác Thông không phối hợp tiêu thụ, chuyện này không công bằng đối với dược phẩm Thiên Nhất.” Hứa Như hờ hững nói.
“Hiện tại danh tiếng của Mỹ Thông còn đang trong giai đoạn khôi phục, cô quá gấp gáp rồi.” Kỳ Chiến nhíu mày.
“Chính là vì danh tiếng của Mỹ Thông, cho nên chúng tôi mới đưa ra quyết định này.”
“Xời, thuốc này sẽ không được công chứng chấp nhận nữa đâu, tốt nhất là cô nên tung ra một loại thuốc khác để thay thế.” Tần Nhi khinh thường nói.
“Việc nghiên cứu phát minh sản phẩm và tiêu thụ sản phẩm đã được thiết lập rồi, công ty muốn lợi nhuận, đồng thời phải chú trọng hơn về danh tiếng của sản phẩm, nếu như hoàn toàn từ bỏ Mỹ Thông, đó là một sự đã kích không nhỏ đối với danh tiếng của dược phẩm Nhất Thiên.” Hứa Như phân tích nói.
Sắc mặt của Tần Nhi thay đổi, không ngờ đến Hứa Như lại có thể hiểu rõ thị trường như vậy.
Sự tán thưởng lóe lên trong đáy mắt của Kỳ Chiến, trên mặt vẫn không hề dao động như cũ: “Nếu như Thiên Nhất đã kiên trì làm như vậy, có gì cần tôi hỗ trợ thì cứ nói bất cứ lúc nào.”
“Tổng giám đốc Kỳ quá lời rồi.” Trên mặt của Hứa Như không có bất kỳ biểu cảm gì.
Rất nhanh, Lý Thế Nhiên liền đi đến ngồi ở bên cạnh của Hứa Như, sắc mặt của Tần Nhi lập tức chìm xuống.
“Xem ra tình cảm của Hứa Như và tổng giám đốc Lý rất tốt.” Tần Nhi âm dương quái khí nói.
“Đây là chuyện đương nhiên thôi, Hứa Như là vợ của tôi mà.” Lý Thế Nhiên thân mật ôm lấy cô.
Lúc nãy cũng đã sớm gọi thức ăn, nhưng mà bởi vì lúc đầu cũng chỉ có Hứa Như và Kỳ Chiến, nên thức ăn được gọi vẫn còn thiếu rất nhiều.
Lý Thế Nhiên gọi thêm đồ ăn, Tần Nhi không vui nói: “Hứa Như đã nói là bữa cơm này sẽ không mời tôi, tổng giám đốc Lý, anh nói thử xem bữa cơm này tôi có nên ăn hay là không đây?”
Lý Thế Nhiên thờ ơ nói: “Vậy thì cũng đừng ăn, tôi nghe theo bà Lý.”
Hứa Như không khỏi cười cười, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tần Nhi, cảm thấy rất hài lòng.
Kỳ Chiến cau mày: “Bữa cơm này sao có thể là Hứa Như mời được, để tôi mời.”
“Không được, tôi đã nói là tôi mời anh rồi.” Hứa Như nhìn Kỳ Chiến.
Lần này không mời, lần tiếp theo Kỳ Chiến sẽ lại tìm lý do để dùng cơm với cô.
Cô không muốn phải dây dưa thêm với anh ta.
“Tôi đã thanh toán rồi, cảm ơn lần trước tổng giám đốc Kỳ đã cứu vợ của tôi.” Sắc mặt của Lý Thế Nhiên ấm áp.
Hứa Như bất ngờ, nhưng mà thẻ lương của cô vẫn luôn ở chỗ Lý Thế Nhiên, cô có đi tính tiền thì cũng là quẹt thẻ của Lý Thế Nhiên.
“Hứa Như gặp nguy hiểm, tôi cũng không thể bỏ mặc.” Kỳ Chiến mang theo hàm ý sâu xa mà nói.
“Cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ bảo vệ sự an toàn cho cô ấy.” Ánh mắt của Lý Thế Nhiên lạnh lẽo mấy phần.
Kỳ Chiến cong cong môi: “Tốt nhất là như vậy, nếu không thì tôi thật sự lo lắng.”
Sắc mặt của Tần Nhi ngồi ở bên cạnh đã sớm trầm xuống, mặc dù là biết Kỳ Chiến thích Hứa Như, nhưng thật sự không ngờ đến lại thẳng thừng ở trước mặt của Lý Thế Nhiên như vậy, đặt cô ta ở nơi đâu chứ?
Một bữa cơm này cô ăn rất là thoải mái, hai người đàn ông ở đây, khó tránh khỏi sẽ nói đến chuyện trên thương trường, Lý Thế Nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ show ân ái với Hứa Như, mà Tần Nhi và Kỳ Chiến như người xa lạ, cho dù là Tần Nhi chủ động thì Kỳ Chiến cũng gần như không trả lời.
Hứa Như chỉ muốn sớm kết thúc một bữa cơm xấu hổ này, nửa đường đi nhà vệ sinh một chuyến, đi ra lại bị Tần Nhi ngăn lại.
Hứa Như nhíu nhíu mày, nhìn gương mặt được trang điểm kỹ càng của Tần Nhi: “Có chuyện gì?”
“Hứa Như, sao cô cứ như âm hồn bất tán vậy.” Sắc mặt của Tần Nhi cực kì lạnh.
“Xin lỗi nha, tôi cũng không muốn gặp cô.” Trên mặt của Hứa Như không có biểu cảm.
“Kỳ Chiến thích cô, cô rất đắc ý à?” Tần Nhi vòng hai tay trước ngực, giọng nói khinh người.
“Anh ta có thích tôi hay không thì cũng không có liên quan gì đến tôi, tôi đã kết hôn rồi.” Hứa Như thấp giọng nói.
“Tôi nhìn cô cũng đâu có ý thức là cô đã kết hôn rồi, cô quyến rũ chồng sắp cưới của tôi, còn dây dưa không rõ với Trần Minh Thành. Hứa Như, cô thật là ghê tởm.” Giọng nói của Tần Nhi lạnh lẽo cực kỳ.
Cô ta chính là không thích nhìn người đàn ông ở bên cạnh của cô ta đều thích Hứa Như, dựa vào cái gì chứ?
Cô ta có thể tự nhận sắc đẹp và bối cảnh của cô ta không hề thua Hứa Như.
“Tần Nhi, cô có thành kiến với tôi, đương nhiên cảm thấy tôi làm chuyện gì cũng ghê tởm.” Hứa Như bình tĩnh nói: “Tự giác kết hôn thì bản thân tôi có, về phần cô, một chân đạp hai thuyền. Tần Nhi, cô có tư cách nói tôi à?”
Sắc mặt của Tần Nhi tái nhợt: “Cô nói lung tung cái gì đó.”
Hứa Như mỉm cười ấn mở điện thoại ra, cô đã chụp được bức ảnh của Tần Nhi và Trần Minh Thành nắm tay nhau.
Không ngờ đến là thật sự có một ngày có thể dùng đến.
“Tôi có nói lung tung hay không, chứng cứ sẽ chứng minh, hay là nói cô kêu bây giờ tôi nói cho Kỳ Chiến biết.”
Tần Nhi bị dọa đến nổi trừng lớn mắt, đưa tay liền muốn giật lấy điện thoại của Hứa Như, Hứa Như nhanh chóng lùi về phía sau, Tần Nhi vồ hụt, cả người liền đụng lên trên tường.
Hứa Như nhíu mày muốn đi đỡ Tần Nhi, nhưng mà cô ta đã đụng vào tường, máu đang không ngừng chảy xuống ở trên trán.
“Tần Nhi!” Hứa Như ngồi xổm xuống, nhanh chóng gọi điện thoại cho cấp cứu.
Lý Thế Nhiên ngồi đợi ở bên ngoài một hồi lâu, anh đã đi đến từ sớm, nhìn thấy sắc mặt của Hứa Như trắng bệch thì liền kéo cô dậy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tần Nhi đụng lên trên tường…”
Lúc nãy cô nhìn thấy thật là nhiều máu, cô thấy hơi giật mình…
Có điều cũng là do cô ta gieo gió gặt bão.
“Cô ta đã làm gì em vậy?” Lý Thế Nhiên tỉnh táo hỏi.
“Cô ta muốn cướp điện thoại di động của em, em né đi… cô ta liền tự mình đụng vào tường.”
“Đáng đời cô ta, bà Lý, em không cần phải sợ hãi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...