Bây giờ Lâm Vy vẫn còn đang hôn mê, vết thương trên chân của bà ấy rất nặng, quấn băng khắp người, tình hình không lạc quan cho mấy.
Ít nhất phải qua 12 tiếng đồng hồ nữa mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.
Kỳ Chiến đứng bên cạnh, gương mặt anh ta vẫn luôn đanh lại.
Thấy Hứa Như đi vào, anh ta khựng lại rồi bước về phía cô.
“Hứa Như, lần này có lỗi với em quá.” Kỳ Chiến lại lịch sự xin lỗi cô.
Khi nãy mẹ mình đang đối mặt với nguy hiểm, anh ta không còn cách nào khác mới phải nhờ Hứa Như hiến máu.
Nhưng cuối cùng nhìn thấy cô ấy ngủ mê mệt, anh lại hối hận.
“Hiếm có khi anh nói xin lỗi đấy.” Hứa Như hạ giọng xuống, sự tập trung của cô đều dành hết cho Lâm Vy.
Nhìn thấy trên người bà có không ít vết thương, sự đau xót thoáng hiện lên trong mắt cô.
“Mẹ của tôi dặn tôi làm vậy, bà ấy rất lo lắng cho bác Kỳ.”
Ánh mắt Kỳ Chiến tối thẳm, anh ta nhìn góc nghiêng của cô, gương mặt trở nên ôn hòa.
“Cho dù thế nào, nhà họ Kỳ của chúng tôi nợ cô, cô có thể đề ra bất cứ yêu cầu gì.”
Hứa Như khựng lại, yêu cầu?
Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, yêu cầu của cô, hình như Lý Thế Nhiên đều có thể giúp cô làm hết cả…
“Đợi chừng nào nghĩ ra thì tôi sẽ nói, nếu như bác Kỳ tỉnh lại thì phiền anh thông báo cho tôi biết.” Hứa Như cũng không ở lại đây lâu.
Lý Thế Nhiên đi hết hành lang, gọi cho Cao Bân một cuộc: “Tôi muốn tất cả tư liệu của Lâm Vy và Tống Mỹ.”
Sau khi trở về khách sạn, vừa bước chân vào sảnh, cơ thể cao ráo của Lê Nhan Vinh đã bước đến: “Ồ, người anh em, tôi đợi anh lâu lắm rồi đó.”
Lý Thế Nhiên vẫn lạnh nhạt: “Gì đấy?”
Lê Nhan Vinh nhìn Hứa Như, anh ta đè giọng xuống: “Hướng Hoằng cũng đến, mọi người muốn tụ tập chơi bời ấy mà, hình như cậu không tiện lắm.”
“Đúng là không tiện thật, hôm khác đi.” Vừa mới nói dứt lời, anh ta đã ôm Hứa Như đi lên lầu.
Khi nãy nghe Lê Nhan Vinh nói như thế cô không khỏi kéo Lý Thế Nhiên lại: “Anh bận gì thì đi đi, em về nhà ngủ là được rồi.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, nâng gương mặt của cô lên: “Em đi với anh thì anh mới đi.”
“Em buồn ngủ quá…” Hứa Như nói nhỏ, mặc dù khi nãy cô đã ngủ trong bệnh viện một giấc, nhưng cơ thể vẫn cảm thấy khó chịu.
“Vậy thì anh ngủ với em.” Lý Thế Nhiên tỏ vẻ chiều chuộng.
Lê Nhan Vinh nhìn hai người họ rồi bước theo vào thang máy với vẻ khổ sở, nghe màn nói chuyện sến rện của hai người họ, sắc mặt anh ta đen sì.
“Giỏi đấy, chỉ biết ức hiếp chó độc thân thôi.” Lê Nhan Vinh tỏ vẻ bất mãn.
Nếu như Lý Thế Nhiên không đi thì không tổ chức được bữa tiệc này.
Hứa Như không khỏi bật cười, nhưng rồi cô lại nghĩ ngay đến việc Lê Nhan Vinh ân ân ái ái với cô gái nào đó trước đó không lâu?
Hơn nữa người có nhan sắc yêu nghiệt như Lê Nhan Vinh thì khó mà độc thân cho được.
Có điều ngặt nỗi Lê Nhan Vinh là cấp trên của cô, Hứa Như không dám hóng chuyện đời tư của anh.
“Chín giờ sáng mai mở họp, thời gian sau đó của cô thuộc về Lý Thế Nhiên rồi.” Sau khi ra ngoài, Lê Nhan Vinh bèn dặn dò Hứa Như.
Gương mặt Hứa Như ửng đỏ: “Nếu như không có chuyện gì thì tôi cũng về Nam thành một chuyến vậy.
“Hả? Người nào đó có nỡ không?” Lê Nhan Vinh trêu cợt.
Lý Thế Nhiên nhếch môi: “Tất nhiên là không nỡ.”
“Hả?” Hứa Như ngẩn ngơ, không về thì ở đây làm gì?
Có điều trước lúc rời khỏi đây, cô muốn đi thăm bác Kỳ.
“Hai ngày nữa rồi về.” Lý Thế Nhiên không nói cụ thể.
Hứa Như nhìn gương mặt anh tuấn của anh, cô không khỏi thấy trông đợi.
Ngày tiếp theo, Lê Nhan Vinh và Hứa Như đến Bác Thông đúng giờ, Trần Minh Thành cũng đã đợi sẵn trong phòng họp.
Thảo luận đến vấn đề lần trước, hai công ty đều đề ra yêu cầu mới, nếu như không có vấn đề gì nữa thì Bác Thông sẽ bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ một cách chính thức.
Sau khi tất thảy đều được quyết định, thái độ của Trần Minh Thành tốt hơn trước kia nhiều.
Có điều đối phương là Lê Nhan Vinh, cậu ba nhà họ Lê, anh đã nổi đình nổi đám ở Nam thành kể từ khi còn nhỏ, người nào cũng phải kiêng dè.
Sau khi họp xong, Lê Nhan Vinh đi về từ lâu, Hứa Như ở lại xử lý những việc tiếp theo.
Trần Minh Tân ngồi đối diện cô, lúc nhìn Hứa Như, gương mặt của anh ta có vẻ ôn hòa.
“Trần Tổng, xin anh ký tên vào văn kiện này.” Hứa Như đưa văn kiện cho anh ta.
Hứa Như nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút của anh, cô khẽ nhíu mày.
“Ừm.” Anh ừ một tiếng, ký tên rồi mới hỏi: “Lát nữa đi ăn chung không?”
“Xin lỗi, tôi còn việc bận.”
“Sau này anh sẽ ở thành phố B lâu dài, e rằng không còn cơ hội trở về Nam Thành nữa.” Trần Minh Thành chợt nói với cô.
Nghe thấy thế, Hứa Như mỉm cười: “Chẳng phải rất tốt sao, có thể vào Bác Thông, nơi đó không kém Tần thị một chút nào.”
Trần Minh Thành có thể nhận ra sự giễu cợt trong lời nói của cô.
Gương mặt anh ta lạnh xuống: “Đúng thế, có điều chúng ta là đối tác, Hứa Như, mình sẽ còn gặp nhau dài dài.”
Hứa Như nhíu mày, cô biết e là sau này sẽ phải tiếp xúc nhiều với Trần Minh Thành.
“Ừm. Chỉ cần Trần Tổng không nhắm vào tôi thì chúng ta có thể vui vẻ hợp tác với nhau.” Hứa Như cười nhạt, cô đứng dậy bỏ đi.
Sau khi bước ra khỏi phòng họp, nụ cười trên gương mặt của cô tắt đi.
Vào lúc này, điện thoại của cô lại đổ chuông, người gọi đến là Lý Thế Nhiên.
Anh đã đợi cô ở bên dưới.
Vào lúc này, giọng nói của Trần Minh Thành lại vang lên sau lưng.
“Sốt sắng như vậy, Lý Thế Nhiên đến rồi à?” Trần Minh Thành trêu chọc.
Hứa Như ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô rất mực lạnh lùng: “Đây là chuyện riêng của tôi, không mượn anh Trần quan tâm.”
“Vậy à?” Trần Minh Thành đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi đến bên cạnh anh.
Hứa Như lùi về sau trong vô thức, nhưng lại bị anh ta ép sát vào tường, cô không khỏi gắt gỏng: “Trần Minh Thành, anh đang làm gì đó!”
“Đùa em thôi.” Người đàn ông ấy nói với vẻ đùa cợt.
Gương mặt của Hứa Như sa sầm, cô nhanh chóng đẩy anh ta ra rồi đi vào trong thang máu, nụ cười lạnh lùng của anh ta vẫn còn lẩn quẩn trong đầu cô.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Sau khi lên xe, gương mặt của Hứa Như trắng bệch.
Cô lắc đầu, tay của cô bị Lý Thế Nhiên nắm chặt lấy, cô dựa vào anh trong vô thức.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, rõ ràng anh đã nhận ra được sự bất thường của cô.
“Trần Minh Thành à?” Giọng nói của anh lạnh căm căm.
Hứa Như cứng đờ người: “Thật sự không có gì đâu.”
Lý Thế Nhiên không truy hỏi nữa, vẻ u ám thoáng hiện lên trên gương mặt anh.
Lâm Vy đã tỉnh lại từ sáng ngày hôm nay, Hứa Như đến thăm bà ấy, Lý Thế Nhiên đợi cô ở bên ngoài.
Kỳ Chiến nhường chỗ lại cho cô, anh ta im lặng đứng đằng sau lưng Hứa Như.
Thấy Hứa Như đến thăm mình, Lâm Vy nở nụ cười yếu ớt: “Cháu vẫn còn ở thành phố B à?”
“Mấy ngày nữa cháu sẽ về, bác Kỳ, cháu với mẹ đều lo cho cháu lắm.”
“Bác biết cháu là người đã hiến máu cho bác, vất vả cho cháu quá.” Lâm Vy nắm chặt tay Hứa Như, lạnh lẽo đến mức Hứa Như phải run rẩy.
Cô ngồi xuống, nắm ngược lại tay của Lâm Vy: “Cháu cũng chỉ cố hết sức mình mà thôi, bác Kỳ không cần phải canh cánh trong lòng.”
“Thế thì không được, cháu là người đã cứu bác, Hứa Như, bác muốn cháu làm con gái nuôi của bác, cháu có nguyện ý hay không?” Lâm Vy nhìn cô bằng ánh mắt trông chờ.
Hứa Như sững sờ, không ngờ Lâm Vy lại đưa ra yêu cầu này.
“Bác thích cháu lắm, bác chỉ có một đứa con trai là Kỳ Chiến thôi, không đủ đầy đủ trai gái, nếu như cháu nhận bác là mẹ nuôi thì bác đã không còn nuối tiếc nữa hết.” Giọng nói của Lâm Vy rất nghiêm túc.
Bà ấy vừa mới nói dứt lời, Kỳ Chiến lại lên tiếng trước: “Mẹ, con không đồng ý đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...