Lý Thế Nhiên nhíu mày, ôm chặt cơ thể sắp sửa ngã xuống của Hứa Như, mùi rượu phả ra từ miệng cô làm cho anh thấy bất mãn, gương mặt Lý Thế Nhiên sa sầm.
Anh nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi đanh giọng mà nói: “Bà Lý, em đang giận.”
Hứa Như cười mỉa, cô đẩy anh ra: “Không liên quan đến anh.”
Sự tối tăm lan rộng trong mắt Lý Thế Nhiên, anh tóm lấy cằm cô một cách thô bạo, làm cô không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút đó của anh.
“Nói lại một lần nữa xem, hả?”
“Không liên quan gì đến anh hết, Lý Thế Nhiên!” Lần này, giọng nói của cô lớn hơn nhiều, lại pha lẫn với vẻ tức giận.
Rõ ràng muốn khống chế cảm xúc của mình, nhưng cô lại không làm được.
Vừa nghĩ đến Lục Hoan…người phụ nữ ấy đã yêu thích Lý Thế Nhiên nhiều năm lắm rồi.
Cô ta mới là người có tư cách ở bên cạnh Lý Thế Nhiên nhất nhỉ.
“Không liên quan đến anh thì liên quan đến ai hả?” Giọng của anh khàn khàn, nghe có vẻ quyến rũ vô cùng.
Hứa Như tê dại, làm sao cô có thể chống lại sự dịu dàng của Lý Thế Nhiên nổi.
Nhưng cô không muốn dựa dẫm mãi vào anh như thế này.
Cô cúi đầu tựa vào lồng ngực anh, rồi lạnh lùng quay đầu sang nơi khác: “Không mượn anh lo.”
Cằm của cô bị Lý Thế Nhiên giữ lấy một lần nữa, anh híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm, hình ảnh nhìn thấy ban nãy hiện lên trong đầu anh, anh đanh giọng lại: “Khi nãy nhìn thấy gì rồi?”
“Những gì cần thấy đều đã thấy cả rồi.”
“Em giận cái gì?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Hứa Như chỉ lắc đầu, cô không muốn nói một chút nào.
Cô giận cái gì? Đến chính bản thân cô còn không rõ nữa kia mà.
“Lục Hoan chỉ là em gái của anh mà thôi.” Lý Thế Nhiên giải thích.
Gương mặt Hứa Như vẫn bình thản.
Mặt cô rất nóng, người cũng nóng hâm hấp, ngọn lủa nóng rát đang cháy ngùn ngụt trong cổ họng.
Cô đẩy Lý Thế Nhiên ra để đứng dậy, nhưng vốn đứng không vững, cô ngã chúi vào lồng ngực anh.
Lý Thế Nhiên giữ vững cô lại rồi bế bổng cô lên.
Bây giờ Hứa Như đã tỉnh táo hơn nhiều, cô mở to mắt, chiếc cằm có độ cong hoàn hảo của người đàn ông ấy đập vào mắt cô.
Cô cúi đầu nói: “Anh buông em ra.”
Lý Thế Nhiên lạnh giọng hừ một tiếng, anh dứt khoát phớt lờ lời nói của cô.
Anh ôm cô đi hết đoạn hành lang dài rồi bước vào thang máy để ra khỏi nơi này, may mà tầng này không có ai, Hứa Như dán mặt vào lồng ngực Lý Thế Nhiên, gương mặt cô đỏ bừng.
Trong xe, Hứa Như được Lý Thế Nhiên ôm sát vào trong lồng ngực, cô vẫy vùng muốn đẩy anh ra.
“Đừng cử động lung tung, Bà Lý, dáng vẻ nửa say nửa không của em làm anh có cảm xúc lắm.” Lý Thế Nhiên nhếch môi, lời nói có ẩn ý sâu xa.
Nhưng bây giờ đầu óc của Hứa Như đang mơ mơ hồ hồ, cô vốn không nghĩ sâu xem anh nói vậy là có ý gì mà vẫn tiếp tục đẩy anh đi: “Em nóng quá, anh đừng ôm em!”
Lý Thế Nhiên nhanh chóng bật vách ngăn trong xe lên, khiến cho hàng ghế sau trở tthành không gian vô cùng riêng tư, anh nâng gương mặt đỏ bừng của cô lên, nơi nào đó đã muốn bùng nổ từ lâu rồi.
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như thế: “Sao? Ôm anh không thoải mái à?”
“Không thoải mái…”
Bàn tay của Lý Thế Nhiên trượt xuống, vòng tay quanh vòng eo mảnh khảnh của Hứa Như rồi ôm cô lên đùi mình, anh nâng gương mặt xinh xắn của cô lên: “Từ từ rồi sẽ thoải mái thôi…”
Anh nhếch môi, hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, bàn tay dần dần trở nên càn rỡ.
Ngày hôm sau, Hứa Như bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mở mắt ra, hình ảnh khó lòng miêu tả hồi tối hôm qua lại nảy lên trong đầu cô.
Mặc dù đầu óc của cô không tỉnh táo, nhưng cơ thể lại rất nhạy cảm.
Hơn nữa, còn ở ngay trong xe…
Hứa Như không khỏi vỗ vào gương mặt mình, sao cô lại uống say đến thế kia chứ!
Cô cầm điện thoại lên, một số máy lạ gọi cho cô.
“Tôi là Kỳ Chiến.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Hứa Như nhíu mày, kềm chế cảm giác muốn cúp máy.
Rõ ràng Kỳ Chiến nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ta nói ngay lập tức: “Hứa Như, tôi có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cô vào bệnh viện ngay đi.”
Hứa Như khựng lại: “Ai gặp chuyện rồi?”
“Mẹ tôi.”
Giọng nói của Kỳ Chiến có vẻ sốt ruột, không giống như đang nói dối.
Hơn nữa Hứa Như cũng thấy hơi lo lắng cho bà Kỳ.
Hứa Như cúp máy, bước xuống giường, nhìn bộ áo tắm trên người mình, Lý Thế Nhiên đã thay cho cô à?
Đoạn sau của mảnh ký ức của cô đã bị cắt đứt rồi…
Vào lúc này, có tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa, Lý Thế Nhiên đi vào trong phòng, anh vẫn mặc áo trắng quần đen, gương mặt rất đỗi lạnh lùng.
“Đi đâu đấy?”
“Không mượn anh quan tâm.” Thái độ của cô vẫn hệt như hôm qua.
“Thế thì em đừng hòng bước chân ra khỏi đây.” Lý Thế Nhiên đanh giọng lại.
Hứa Như không buồn để ý đến anh, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô thay đồ rồi đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, Lý Thế Nhiên chỉ cúi đầu đọc đủ loại tài liệu không ngẩng đầu lên.
Cô đi thẳng một nước ra ngoài, nhưng đúng như những gì Lý Thế Nhiên đã nói, cô không ra được.
Cửa bị khóa rồi.
Cô quay người lại, đứng trước mặt anh.
“Em muốn ra ngoài.”
“Ngồi xuống đi.” Lý Thế Nhiên hờ hững nói với cô.
Hứa Như cắn môi, ngồi xuống một cách miễn cưỡng.
“Tối qua anh đã nói rõ cho em rồi, Bà Lý, em còn giận gì nữa thì nói cho anh biết.” Lý Thế Nhiên nhìn cô.
Hứa Như nhíu mày, nhưng cô không nhớ tối qua Lý Thế Nhiên đã nói những gì…
Chỉ nhớ rằng hình như anh ta và Lục Hoan ôm nhau…
Cô quay mặt đi, hình như cũng không còn thấy giận dữ nữa…
Dù gì cô cũng biết Lý Thế Nhiên đã sắp xếp hôn sự cho Lục Hoan, Lục Hoan thích anh cũng chỉ là chuyện riêng của cô ta mà thôi, Lý Thế Nhiên ưu tú giỏi giang như vậy, ắt sẽ có rất nhiều người nhớ anh.
Nếu như gặp ai cô cũng giận thì chẳng phải đang làm tình làm tội chính bản thân mình ư?
“Không giận gì cả.” Hứa Như hít sâu một hơi, nhưng giọng lại không được tự nhiên cho mấy.
Lý Thế Nhiên quay mặt cô về phía mình, anh híp mắt: “Sau này không được phép uống rượu nữa, biết chưa?”
Vừa uống rượu vào, sau khi kích thích anh bèn lăn ra ngủ mất!
“Em không có uống rượu…” Hứa Như khựng lại, cô mới sực nhớ ra tối qua cô chỉ uống những thứ không có cồn mà thôi, ngoại trừ ly rượu đắng chát mà Lê Nhan Vinh đưa cho cô…
“Tại em không biết chứ bộ…” Hứa Như lúng túng cúi gằm đầu xuống.
“Không biết thì đừng có uống.” Lý Thế Nhiên đanh mặt lại.
May mà ly rượu đó là do Lê Nhan Vinh đưa cho cô, có thế nào anh ta cũng sẽ không làm gì Hứa Như, dù gì anh ta cũng là bạn lâu năm của Lý Thế Nhiên.
Nhưng còn những người đàn ông khác, vừa nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra, vẻ tối tăm thoáng hiện lên trong mắt anh.
“Sau này sẽ không.”
“Còn có lần sau nữa à?” Giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh tanh.
“Không có nữa đâu.” Hứa Như bĩu môi
Sao hình như cô bị Lý Thế Nhiên ăn sạch trơn vậy chứ.
Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, người gọi cũng là Kỳ Chiến.
Hứa Như sốt sắng đòi ra ngoài: “Lý Thế Nhiên, hôm nay em có chuyện phải làm.”
Người đàn ông ấy đã nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình điện thoại cô, ánh mắt anh tối lại: “Kỳ Chiến tìm em làm gì?”
“Bà Kỳ xảy ra chuyện rồi.” Hứa Như còn chưa biết tình hình cụ thể là như thế nào.
“Để anh đi với em.” Lý Thế Nhiên nói, anh nhanh chóng gập máy tính xuống.
Hứa Như ngập ngừng, rồi chậm rãi gật đầu.
Nửa tiếng đồng sau, bọn họ đến bệnh viện Thị Nhất.
Trợ lý của Kỳ Chiến đã xuống lầu đợi sẵn Hứa Như, vừa nhìn thấy cô, cô ta lập tức bước đến đón: “Cô Hứa, cô đến rồi.”
Cảnh tượng Lý Thế Nhiên ôm Hứa Như, hai người họ âu yếm nhau rất nhức mắt.
Bọn họ đi phòng bệnh, Kỳ Chiến đứng ở đầu hành lang, vừa nghe thấy tiếng bước chân vang lên, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt tối tăm.
Lúc nhìn thấy Lý Thế Nhiên, ánh mắt anh ta lại trở nên lạnh lùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...