Lưu Thanh cũng sững sờ, mối quan hệ giữa cô và Hướng Hoằng vẫn luôn giữ bí mật, tuy rằng từ lâu trong công ty đã có một vài lời đồn liên quan đến hai người, nhưng dù sao cũng không có bằng chứng xác thực.
“Em đi xuống đi.” Hướng Hoằng dặn.
Lúc này, hiển nhiên anh ta đang tức giận.
Lưu Thanh nhíu mày, cầm tập tài liệu bước ra khỏi phòng làm việc, Anna đang nhìn điện thoại, Lưu Thanh đi tới trước mặt cô ta.
“Cái gì nên nói cái gì không nên nói, cô biết rồi đó.” Lưu Thanh nhắc nhở.
Anna gật đầu, nhưng ánh mắt hơi lạnh đi.
Chạng vạng, Hứa Như thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, nhưng Lưu Thanh lại rất bận rộn, từ sau khi đi xuống từ phòng của chủ tịch vẫn luôn xem đủ loại tài liệu.
Hơn nữa đó vốn không phải là mảng cô ấy phụ trách.
“Tối nay cậu phải tăng ca sao?” Hứa Như hỏi cô ấy.
Lưu Thanh gật đầu.
“Tăng ca không điều kiện cho chủ tịch Hướng sao?” Hứa Như nhanh chóng hiểu ra.
“Làm gì có chuyện không điều kiện chứ, cần tiền lương tăng ca mà!” Lưu Thanh thở hổn hển nói.
Hứa Như cười: “Đừng làm đến quá muộn, hôm nay cậu ngồi máy bay cũng mệt lắm rồi.”
“Biết rồi, cậu mau đi đón Lý Thế Nhiên đi.”
Hứa Như đọc tin nhắn trong điện thoại, là tin mà ba tiếng trước Lý Thế Nhiên gửi cho cô.
Bảy giờ chuyến bay của anh sẽ tới sân bay Nam Thành.
“Ai nói mình muốn đi đón anh ấy.” Hai má Hứa Như ửng đỏ.
“Như, muốn đi thì đi đi, cậu và Lý Thế Nhiên đã kết hôn gần một năm rồi, sao vẫn không mở lòng được thế?” Lưu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Tính tình của Hứa Như cứ không nóng không lạnh, đặc biệt là trong tình cảm, năm đó ở bên Trần Minh Thành thì vẫn luôn trong trạng thái bị động bảo thủ.
Đến nỗi Trần Minh Thành dễ dàng bị Tần Nhi dụ dỗ lên giường, dù sao thì khi đó Hứa Như vẫn còn từ chối có hành động thân mật với anh ta.
“Thanh Thanh, đối với Lý Thế Nhiên, mình luôn buông thả bản thân ở mức cao nhất.” Hứa Như khẽ nói.
Lúc đối mặt với Lý Thế Nhiên, cô thậm chí như bị mất đi khả năng suy nghĩ, anh muốn thì cô cho, căn bản không thể cưỡng lại được.
“Ồ, xem ra vẫn là bác sĩ Lý của chúng ta có sức hấp dẫn vô biên.” Lưu Thanh nháy mắt mờ ám với cô.
Hai má Hứa Như càng đỏ hơn, nghĩ đến những chuyện xảy ra từ lúc kết hôn với Lý Thế Nhiên đến giờ, cô vẫn luôn bị anh nắm quyền chủ động.
“Ừ, đúng là thế thật, đặc biệt là sức hấp dẫn nào đó.” Hứa Như cúi người nói bên tai Lưu Thanh.
“A! Thanh Thanh cậu học cái xấu rồi!” Lưu Thanh không nhịn được bật cười, không ngờ sinh thời có thể nghe được những lời này từ trong miệng Hứa Như!
Hứa Như nhướng mày, thấy thời gian cũng gần đến rồi, cô đi tới sân bay.
Có lẽ trong mối quan hệ này, cô cũng nên chủ động một chút.
Chuyện tương lại không ai đoán trước được, thế thì quý trọng hiện tại đi.
Sân bay, người đến người đi.
Lúc Hứa Như tới nơi mới biết chuyến bay của Lý Thế Nhiên bị trễ, cô tìm một quán cà phê và ngồi xuống, định bụng đọc tiểu thuyết giết thời gian.
Lúc này, có người trong nhóm nhân viên của công ty đang bàn tán về đời sống tình cảm của chủ tịch Hướng, có người giấu tên bất ngờ tung tin Hướng Hoằng và Lưu Thanh đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Hứa Như đọc từng tin một, Lưu Thanh cũng có trong nhóm này nên cô ấy đã được tag vào.
Chỉ là vẫn không trả lời.
Ngày thường đồng nghiệp trong nhóm cũng thường xuyên để ý tin đồn nhảm, không lâu sau có người nói: “Nhưng chủ tịch Hướng có một cô vợ chưa cưới mà, ba năm trước đã đính hôn ở nước A rồi, chắc chắn sẽ không ở bên Lưu Thanh!”
“Thì ra chủ tịch Hướng có vợ chưa cưới à? Một thời gian trước tôi xem nhiều tin tức bên lề về anh ta lắm, còn tưởng vẫn độc thân chứ!”
“Khả năng là gặp dịp thì chơi rồi. Cô vợ chưa cưới đó của anh ta cũng không ở Nam Thành, muốn quản cũng không quản được.”
“Vợ chưa cưới của chủ tịch Hướng là ai?”
Hứa Như cũng tò mò, nếu Hướng Hoằng đã có vợ chưa cưới sao vẫn trên chọc Lưu Thanh chứ?
Chỉ là cô cũng không vui lòng để Lưu Thanh biết chuyện này, bèn nhanh chóng trả lời.
“Chuyện riêng của ông chủ mà mọi người cũng dám bàn tán à?” Hứa Như gửi kèm một nhãn dán tức giận.
“Ông chủ cũng không có trong đây, hơn nữa chúng tôi cũng chỉ đang quan tâm đến chủ tịch Hướng thôi!”
Hứa Như nhanh chóng trả lời: “Đây là chuyện riêng của chủ tịch Hướng, mọi người quan tâm quá mức rồi.”
Lúc này, Lưu Thanh vẫn luôn lặn mất tăm cuối cùng cũng trả lời: “Mối quan hệ giữa tôi và chủ tịch Hướng chỉ là cấp trên và cấp dưới bình thường thôi, đừng ăn dưa bở.”
Hứa Như dừng lại, hơi lo cho Lưu Thanh, gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng Lưu Thanh lại không bắt máy.
Cô vẫn để ý đến tin tức trong nhóm, chỉ là không ai biết rốt cuộc thì vợ chưa cưới của chủ tịch Hướng là ai, nhưng có người tìm được bức hình đính hôn của Hướng Hoằng ba năm trước, trên đó có một người phụ nữ mặc bộ váy cưới màu trắng đẹp kinh hồn.
. . .
Hai tiếng sau, chuyến bay của Lý Thế Nhiên hạ cánh thuận lợi.
Hứa Như đi tới nơi, còn chưa nhìn thấy Lý Thế Nhiên nhưng đã nhìn thấy Kỳ Chiến và Tần Nhi tay trong tay đi ra trước.
Tần Nhi nheo mắt, nắm chặt tay Kỳ Chiến.
“Không qua chào hỏi à?” Cô lạnh lùng hỏi.
Kỳ Chiến nhếch môi, tháo kính râm xuống, đôi mắt đen âm u lạnh lẽo nheo lại.
Lúc nãy ở buồng hạng nhất anh ta thấy Lý Thế Nhiên, tất nhiên biết Hứa Như đang chờ anh.
“Cô sẽ ghen.” Giọng nói của Kỳ Chiến hơi trầm xuống.
“Tôi nào dám.”
“Phụ nữ miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo không đáng yêu.” Kỳ Chiến cười.
Cuối cùng bước chân dừng trước mặt Hứa Như.
“Lý Thế Nhiên bị người hâm mộ bao vây trên máy bay rồi, tôi thấy tạm thời khả năng không ra được.”
Hứa Như nhíu mày, không khỏi nhìn về phía Kỳ Chiến.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh Kỳ nhắc nhở.”
Kỳ Chiến nhanh chóng rời đi, trong mắt, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
“Hứa Như đã điều tra được tin tức thuốc giả là do tôi tung ra, người phụ nữ anh thích sắp giết chết tôi rồi.” Ngồi vào trong xe, Tần Nhi bất mãn nói.
Kỳ Chiến tựa vào lưng ghế, lười biếng duỗi đôi chân dài, lạnh nhạt nói: “Cô có thể dễ bị giết chết như thế sao? Tôi thấy cô ngoan cường lắm.”
“Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh! Cô ta có bằng chứng trong tay!” Tần Nhi vẫn luôn lo lắng.
Tuy Trần Minh Thành nói sẽ bảo vệ cô ta, nhưng trong lòng anh ta vẫn để ý Hứa Như như thế, có thể đâm ngược lại cô ta hay không cũng khó nói.
“Bằng chứng tra được trước mắt cũng không tạo thành mối đe dọa đến cô.”
“Thật ư?” Đáy mắt Tần Nhi sáng lên.
“Ừ, ngày mai Dược Phẩm Thiên Nhất có họp báo, xem kịch vui là được.” Kỳ Chiến nở nụ cười đầy thâm ý.
Tần Nhi đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, người đàn ông này, đúng là không đơn giản.
Cuối cùng, nửa tiếng sau, Hứa Như nhìn thấy bóng người cao cao bị bao vây trong đoàn người.
Lý Thế Nhiên mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, thân hình thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú, khí chất lẫm liệt không thể coi thường.
Cứ như thấy được ánh mắt của Hứa Như, ánh mắt của anh lướt qua đám người, đối mặt với cô.
Chỉ là sắc mặt rất lạnh lùng.
Hứa Như đi tới bên cạnh anh, nhìn thấy còn có mấy người hâm mô đuổi theo sau lưng anh, không khỏi nói: “Không biết anh nổi tiếng nhờ y thuật hay nhan sắc nữa.”
Những người hâm mộ này đều cầm bức ảnh của Lý Thế Nhiên, dù là góc chụp nào cũng đẹp trai không góc chết, y hệt như xem Lý Thế Nhiên thành người nổi tiếng mà theo đuổi.
“Sao thế, ghen tị anh à?” Lý Thế Nhiên đến gần, lành lạnh nói.
“Làm gì có?”
“Vậy đó là ghen à?” Lý Thế Nhiên đột nhiên ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, gương mặt tuấn tú cách rất gần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...