Tim Hứa Như đập thình thịch, tay bị Lý Thế Nhiên giữ chặt, hoàn toàn không đẩy anh ra được.
Sau một lúc lâu, Hứa Như cảm thấy sắp nghẹt thở rồi, người đàn ông này mới bỏ qua cho cô.
“Lý Thế Nhiên, anh quá đáng!” Hứa Như càng tức giận hơn, đưa lưng về phía Lý Thế Nhiên, dáng vẻ không muốn thấy anh.
Lý Thế Nhiên lại đột nhiên bế cô lên, Hứa Như bị anh bế tới trên sofa bên ngoài, phía trước, đồ ăn mê người như đang gửi lời mời với cô.
Cô nuốt nước miếng, bụng phát ra tiếng “ọt ọt”.
“Bà Lý, em giận anh, nhưng cũng đừng làm khó mình, được không?” Lý Thế Nhiên để gà rán xuống trước mặt cô.
Hứa Như rũ mắt, há miệng cắn một cái, hương vị thơm giòn quanh quẩn giữa môi với răng, cực kỳ thoả mãn.
Hứa Như rất đói bụng, gần như ăn hết một nửa đồ ăn trên bàn, Lý Thế Nhiên ăn ít hơn, chỉ mấy miếng bít tết, rượu vang đỏ bên cạnh tản ra mùi thơm nồng nàn.
“Lý Thế Nhiên, anh ăn hết cái này đi.” Hứa Như thấy anh không ăn bao nhiêu bèn cắt miếng bít tết cho anh.
Lý Thế Nhiên đang xem tài liệu trên tay, nghe vậy thì nâng mắt, ra hiệu cô đút cho mình.
Hứa Như cúi đầu, tay hơi run lên.
Hai người vốn ngồi trên sofa, không cách nhau quá xa, lúc này người đàn ông mặc áo sơ mi đen thuần, mở hai cúc áo để lộ cơ ngực hoàn mỹ, lên trên, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhạt, cực kỳ quyến rũ.
Hứa Như không nhịn được nhìn chăm chú, mặt ửng đỏ, buông dao nĩa xuống.
“Anh thích ăn thì tự ăn.” Dứt lời, xoay người muốn trở về phòng ngủ.
Nhưng mới vừa đứng dậy, tay đột nhiên bị Lý Thế Nhiên giữ chặt, cô đứng không vững, lảo đảo ngã vào lòng anh.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông lập tức đánh úp lại, Hứa Như trợn to mắt.
“Bà Lý, em đang quyến rũ anh hả?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Em đâu có.”
“Khi nãy em cứ nhìn anh mãi, anh sẽ nghĩ nhiều đó.” Giọng nói Lý Thế Nhiên hơi khàn khàn.
Hứa Như hơi lúng túng, thật sự là Lý Thế Nhiên rất có sức quyến rũ…
Tay anh ôm lấy eo nhỏ của cô, cô nằm nhoài trên người anh, lúc này áo ngủ mở rộng, tất cả phong cảnh đều in sâu vào đáy mắt người đàn ông.
Ngọn lửa trong mắt anh ngày càng không che đi được.
Hứa Như cảm nhận được rõ ràng, gần như lập tức ngồi dậy: “Anh ăn nhanh đi, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời, cô gần như bỏ chạy về phòng ngủ.
Lý Thế Nhiên rũ mắt, hơi thở thơm mát của Hứa Như khi nãy vương vấn xung quanh, rất lâu không tan.
Người đàn ông thưởng thức bít tết Hứa Như vừa cắt, đáy mắt hiện lên mấy phần ý cười.
…
Khách sạn Hằng Tín.
Tần Nhi đi dạo phố với Lâm Na xong, cô ta mua được không ít chiến lợi phẩm, tâm trạng rất tốt.
Mới vừa đi lên phòng, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa.
Cô ta run rẩy, đáy mắt chợt loé qua ánh sáng yếu ớt.
“Trần Minh Thành, có chuyện gì sao?”
“Có.” Trần Minh Thành kiềm nén cảm xúc giận dữ.
“Cho nên, anh muốn đi vào à?” Tần Nhi mở cửa phòng, ra hiệu mời.
Trần Minh Thành nheo mắt, sải đôi chân dài.
“Em có biết mình đang làm cái gì không!” Vừa vào cửa, Trần Minh Thành tức giận nói.
Tần Nhi tỏ vẻ vô tội nhìn anh ta: “Tôi làm cái gì mà khiến anh tức giận vậy?”
“Em ở bên ngoài nói xấu Mỹ Thông là thuốc giả, em cho rằng người của Dược Phẩm Thiên Nhất tra không ra à?” Giọng nói của Trần Minh Thành cực kỳ lạnh lùng.
Tần Nhi cười ngồi xuống sofa, dáng vẻ không để tâm: “Điều tra ra thì sao?”
“Bọn họ sẽ không bỏ qua cho em đâu.” Trần Minh Thành sa sầm mặt.
“Đừng nói anh… đang lo lắng cho tôi nhé?” Tần Nhi nhíu mày, nụ cười càng tươi hơn.
“Phải, anh lo lắng cho em.” Trần Minh Thành không phủ nhận.
“Vì sao em phải làm vậy? Kỳ Chiến cũng biết à?”
“Kỳ Chiến?” Tần Nhi nhíu mày, dường như không muốn nghe đến cái tên này lắm: “Liên quan gì đến anh ta.”
Trần Minh Thành khống chế cảm xúc ngồi xuống bên cạnh Tần Nhi, đưa tay ôm cô ta: “Nhi, trước khi em làm bất cứ chuyện gì, có thể nói trước với anh không?”
“Nói với anh? Vì sao, giữa chúng ta có quan hệ gì?” Tần Nhi nheo mắt, lạnh lùng hỏi.
“Chúng ta… em cũng biết đấy thôi.”
Dứt lời, Trần Minh Thành đè Tần Nhi trên sofa, nụ hôn nóng bỏng in xuống.
Tay anh ta di chuyển xuống dưới, rất quen thuộc với thân thể của cô ta, chẳng mấy chốc cả người Tần Nhi đã mềm lại như nước.
Tần Nhi ngẩng cao cổ, áp sát trong lòng anh ta, tay đột nhiên vung lên trúng ngay chỗ kia của Trần Minh Thành.
Thấy dáng vẻ khó chịu của anh ta, Tần Nhi cười khanh khách thành tiếng.
“Trần Minh Thành, anh thật sự cho rằng mình vẫn là chồng sắp cưới của tôi hả? Anh không đủ tư cách.” Tần Nhi sửa sang lại quần áo của mình, hờ hững ngồi dậy.
Trần Minh Thành hít sâu, kiềm chế suy nghĩ đang không ngừng lan tràn.
“Anh vì muốn tốt cho em thôi, Tần Nhi, đừng động vào Dược Phẩm Thiên Nhất, anh biết em muốn trả thù Hứa Như, nhưng bây giờ không phải lúc.” Trần Minh Thành nhíu mày.
“Bây giờ không phải lúc, vậy khi nào mới phải?”
“Còn nhiều thời gian, Nhi, chúng ta sắp xếp kỹ lưỡng.” Trần Minh Thành nói xong thì muốn ôm lấy Tần Nhi.
Lại bị cô ta không nể tình đẩy ra.
Tần Nhi cười lạnh: “Bây giờ tôi chỉ muốn xử lý Hứa Như sớm một chút, cô ta đang chuẩn bị thi nghiên cứu, anh nói nếu để cô ta điều tra ra chuyện năm đó, thì anh có gặp nguy hiểm không.”
Nghe vậy, Trần Minh Thành rung lên, trên mặt chợt xẹt qua chút bối rối.
“Cô ta muốn thi nghiên cứu? Cô ta không có tư cách này đúng không.” Giọng nói của Trần Minh Thành đang run rẩy.
“Cô ta thật sự không có, nhưng anh đừng quên bên cạnh cô ta là Lý Thế Nhiên, lúc trước tôi thật sự không ngờ anh ta lại là người thừa kế của Lý Thị, Hứa Như đúng là phải khiến tôi nhìn bằng ánh mắt khác.” Giọng điệu của Tần Nhi vừa tức giận vừa ghen tị.
Dựa vào cái gì cô lại có thể gả cho người đàn ông thân phận hiển hách, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, lại chỗ nào cũng xuất sắc hơn cô ta.
Trần Minh Thành rũ mắt, yên lặng siết chặt tay.
“Chuyện này anh sẽ không để cô ta điều tra ra đâu.” Trần Minh Thành đảm bảo.
“Tốt nhất là vậy, nếu không hai chúng ta đều xong luôn, anh còn cảm thấy chúng ta có thể đợi ư?” Tần Nhi nhìn về phía Trần Minh Thành.
Bây giờ cô ta không thể đợi thêm một phút giây nào nữa, chỉ muốn lập tức diệt trừ Hứa Như.
“Bây giờ Cục giám sát dược phẩm đã điều tra rồi, chẳng mấy chốc sẽ công bố loại thuốc mới Mỹ Thông này, đến lúc đó các nhà phân phối sẽ không có gì lo lắng nữa, đều ký hợp đồng với Dược Phẩm Thiên Nhất hết.”
“Cái tôi muốn là làm hỏng danh tiếng của Dược Phẩm Thiên Nhất, người tiêu thụ đều có quan niệm ấn tượng ban đầu quan trọng nhất, bây giờ cho dù biết Mỹ Thông không phải thuốc giả, cũng sẽ không có ai dám mua. Sau đó tôi sẽ tung ra tin tức khác, Thiên Nhất muốn làm cái gì, tôi sẽ không khiến nó được thuận lợi đâu.” Ánh mắt Tần Nhi loé lên sự độc ác.
“Anh sẽ giúp em, nhưng Kỳ Chiến có biết chuyện này không?” Trần Minh Thành hỏi.
“Anh ta? Chúng ta không cần quan tâm đến anh ta.”
Vừa nghĩ đến Kỳ Chiến lại có thể thích Hứa Như, thì cô ta đã tức giận.
Con mẹ nó, hai người đàn ông này đều mù rồi!
“Nhi, em cẩn thận một chút, lòng dạ Kỳ Chiến rất sâu, những chuyện em làm, có lẽ anh ta đều biết hết.” Trần Minh Thành nhắc nhở.
“Anh ta cũng không quan tâm đến tôi, lòng dạ của anh ta đều ở trên người Hứa Như hết rồi.” Tần Nhi lạnh lùng nói.
Ánh mắt Trần Minh Thành trở nên nặng nề, anh ta cũng không quên lúc trước khi áp chế Hứa Như, Kỳ Chiến thật sự rất lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...