Lục Hoan khẽ run, ngẩng đầu lên, ánh mắt thầm trầm của Kỳ Chiến rất lạnh.
Cô ta cười lạnh: “Tổng giám đốc Kỳ đang nói cái gì vậy?”
“Tôi nói cái gì chính cô hiểu rõ nhất, Hứa Như nếu như xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho cô.” Kỳ Chiến âm trầm nói.
Lục Hoan hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ tổng giám đốc Kỳ cũng thích người phụ nữ như Hứa Như.”
Trên mặt của Kỳ Chiến không có biểu cảm gì, anh ta biết sau khi Lý Thế Nhiên vào trong sẽ cứu được người ra ngoài, cho nên bèn xoay người rời khỏi.
“Hứa Như rốt cuộc có cái gì tốt chứ, tôi lẽ nào kém Hứa Như sao?” Lục Hoan lẩm bẩm.
Mắt thấy Lý Thế Nhiên sắp đi ra, vô thức cô ta đi ra ban công.
Hứa Như được Lý Thế Nhiên ôm trong lòng, cô cúi đầu, mắt thấy sắp ra khỏi chỗ tối tăm này, cô nắm lấy cổ áo của anh: “Anh chắc chắn muốn bế tôi ra ngoài? Bữa tiệc ở bên ngoài còn chưa kết thúc.”
Lý Thế Nhiên không có trả lời, cửa thoát hiểm được giám đốc cung kính mở ra, giọng nói chỉ vang lên: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lý, không biết ai khóa cửa này lại, tôi lập tức đi tra camera giám sát.”
Ánh lùng lùng đáp một tiếng, mắt thấy phải ra ngoài hành lang, bên ngoài vẫn là bữa tiệc náo nhiệt.
Đã có không ít người phát hiện động tĩnh ở bên này, Hứa Như lập tức trở thành tâm điểm.
Cô khẽ đẩy Lý Thế Nhiên: “Chân của em hết tê rồi, anh thả em xuống, em tự đi được.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, điểm đen vụt qua trong đáy mắt.
“Lý Thế Nhiên! Anh buông tay, em không cần anh bế!” Ngữ khí của Hứa Như bất giác trầm hơn, nhớ đến cảnh anh cùng Lục Hoan ở bên cạnh nhau, cô không muốn Lý Thế Nhiên đụng vào cô.
Lý Thế Nhiên nguy hiểm nheo mắt lại, hàn ý khiếp người đó khiến Hứa Như run lên, nhưng cô lại lớn gan cắn vào bả vai của anh, lúc này, Lý Thế Nhiên không thể không buông tay.
“Hứa Như!” Lý Thế Nhiên bực, nhưng trước mặt Hứa Như, anh trước giờ rất ít khi tức giận.
“Lý Thế Nhiên, vừa rồi cảm ơn anh đã cứu em, có điều em không làm phiền anh nữa, dù sao bữa tiệc này không phải nơi em nên đến.” Hứa Như lạnh nhạt nói, sau đó xô xoay người muốn đi ra cửa chính.
Lúc này, Lưu Thanh kích động chạy tới, cô ấy vừa mới nghe thấy cuộc đối thoại của Kỳ Chiến và Lục Hoan, biết chính là người phụ nữ Lục Hoan đó nhốt Hứa Như lại, ngay lập tức tức giận xông đến tìm cô ta, không ngờ cô ta ở bên hồ bơi, cô ấy thuận thế đẩy một cái, khiến cô ta rơi xuống hồ.
“Hứa Như, tớ thu thập cho cô ta rồi!”
“Cái gì?” Hứa Như không rõ ý trong lời nói của Lưu Thanh.
“Chính là…”
Lưu Thanh muốn mở miệng, cách ban công không xa đã có người la lên: “Cô Lục rơi xuống hồ bơi rồi!”
Lưu Thanh hả hê nói: “Có trò hay để xem rồi.”
Hứa Như nhíu mày, nhìn sang Lưu Thanh, thấp giọng hỏi: “Là cậu đẩy?”
“Đương nhiên, cô ta dám nhốt cậu lại, tớ chắc chắn phải cho cô ta một dạy dỗ!” Lưu Thanh vẫn còn tức giận.
“Cậu sao biết là Lục Hoan?” Hứa Như nghi ngờ.
Cô ai cũng nghĩ tới, nhưng không nghĩ tới sẽ là cô ta.
“Cô ta chính miệng nói! Người phụ nữ đó trông xinh đẹp, không ngờ trong xương tủy lại ác độc như vậy, nếu không phải Lý Thế Nhiên tìm được cậu, thật sự không biết đến khi nào mới ra ngoài được, tớ lo lắng chết đi được…” Lưu Thanh nói mà mắt đỏ hoe.
Cho dù đẩy Lục Hoan vào hồ bơi cũng không thể giải được mối hận này!
Hứa Như ôm lấy Lưu Thanh, cô cảm thấy may mắn khi mình có một người bạn tốt luôn lo lắng cho cô như vậy.
Ánh mắt hướng về phía hồ bơi, Lý Thế Nhiên đã chạy qua đó, thậm chí dưới chú ý của mọi người mà nhảy vào hồ bơi!
Bước chân của Hứa Như vô thức cũng đi về bên đó, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại.
Động tác của Lý Thế Nhiên nhanh như vậy, xem ra rất lo lắng cho Lục Hoan rồi?
Trong hồ bơi cuối cùng cũng yên ắng lại, Hứa Như đứng ở bên hồ, sắc mặt dần tối lại.
Sắc mặt của Lưu Thanh cũng thay đổi: “Như, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Cô ấy vừa rồi thật sự không vừa mắt mới đẩy nhẹ Lục Hoan một cái, lẽ nào cô ta không biết bơi?
Vài phút trôi qua, Hứa Như mới nhìn thấy Lục Hoan, cô ta không có vùng vẫy trong nước mà dần chìm xuống.
Lý Thế Nhiên nhanh chóng mang Lục Hoan lên, cô ta cuối cùng cũng mở mắt, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Bàn tay vô thức nắm chặt lấy tay của Lý Thế Nhiên, Lục Hoan khó chịu nhăn mặt.
Hứa Như tách mọi người ra đi tới, cô hiểu phải cấp cứu, rất nhanh ngồi xuống ấn vào ngực của Lục Hoan.
Ánh mắt giao nhau với Lý Thế Nhiên, Hứa Như rất nhanh đi chuyển đi, mang theo vài phần ý lạnh.
Lý Thế Nhiên đứng ở bên cạnh, không có tiếp tục động tác khác.
Cuối cùng, sau vài phút, Lục Hoan mở mắt ra, bị sặc, phun ra một ngụm nước.
“Không sao rồi.” Hứa Như thở phào.
Lục Hoan nhìn cô gái trước mắt, bất mãn nhíu mày.
Lý Thế Nhiên đã phân phó nhân viên của khách sạn tới, rất nhanh có người tới đỡ Lục Hoan dậy.
Mà Lý Thế Nhiên từ đầu chí cuối vẫn đứng bên cạnh Hứa Như, một màn này lọt vào con mắt của Lục Hoan, rất hận.
Hận ý vụt qua trong đáy mắt, che giấu rất tốt.
“Cô Hứa, cảm ơn cô.” Lục Hoan đứng dậy, choàng khăn tắm, nhưng bộ lễ phục của cô ta quá hở, lúc này đã lộ ra một ít.
“Không cần khách khí, nếu ông xã của tôi tối nay đã dẫn cô đến, cô xảy ra chuyện gì, tóm lại cũng là trách nghiệm của anh ấy, tôi không thể khiến anh ta khó xử, phải không?” Hứa Như nhàn nhạt nói, một câu biểu lộ rõ thân phận của mình, cũng cho Lục Hoan cái bục đi xuống.
Vốn dĩ mọi người ở đây tưởng quan hệ của Lục Hoan và Lý Thế Nhiên không đơn giản, nhưng bây giờ bà Lý xuất hiện, mọi người mới bừng tỉnh ngộ.
Có điều, Lý Thế Nhiên không dẫn theo bà Lý cùng xuất hiện mà lại dẫn Lục Hoan đến, về sau khiến không ít người dần suy đoán ra cảm tình của đôi vợ mà.
“Bà Lý từ khi nào lại suy nghĩ cho anh vậy?” Lý Thế Nhiên ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cánh môi mỏng gần như dán sát vào tai của cô.
Vừa rồi, cô còn mặt lạnh với anh nữa kìa.
“Điều này không phải nên sao?” Sắc mặt của Hứa Như không thay đổi.
“Ừm, ông Lý rất hài lòng.” Khóe môi của Lý Thế Nhiên cong lên.
Vừa rồi một tiếng ‘ông xã của tôi’ của Hứa Như, khiến anh rất vui vẻ.
Lúc này, Lý Thành nghe thấy động tĩnh thì đi tới, thấy Lục Hoan bị rơi xuống nước thì có chút lo lắng: “Hoan Hoan, mau chóng đi phòng thay quần áo trước đí, đừng để bị lạnh.
Lục Hoan từ nhỏ sống ở nhà họ Lý, có hệ quan rất tốt với Lý Thành.
“Cảm ơn ông nội quan tâm.” Lục Hoan gật đầu, ánh mắt khác thường nhìn xung quanh, sau đó lập tức rời khỏi.
Khi đi qua bên cạnh Hứa Như thì hơi khựng lại nửa bước.
Hứa Như quay đầu lại, khẽ mỉm cười.
Bên này không có gì nháo nhiệt để xem nữa, các khách khứa đều trở về sảnh tiệc, Lý Thành nhìn cháu trai nhà mình, trách móc: “Thế Nhiên, cháu làm cái gì vậy hả, để cháu dâu của ông ở bên ngoài, may mà ông vừa hay đến…”
“Ông nội, chuyện này không có liên quan đến anh ta, là công việc của cháu bận rộn.” Hứa Như giải thích trước.
Dù sao Lý Thế Nhiên cũng đã mời cô, chỉ là cô đã từ chối.
“Cháu dâu, cháu không cần giải thích thay cho nó! Cháu chịu tủi thân ông nội chắc chắn chỗ lưng cho cháu.”
“Ông nội, là lỗi của cháu.” Tâm trạng của Lý Thế Nhiên rất tốt, cho nên chủ động nhận sai.
Ngay cả Lý Thành cũng bất ngờ, dù sao đứa cháu trai này của ông ta trước giờ tâm cao khí ngạo, lớn như vậy rồi, còn chưa từng nghe thấy anh nói một câu xin lỗi bao giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...