Lý Thế Nhiên sa sầm mặt, cầm điện thoại nhưng một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Ông biết cháu không muốn, nhưng mà đây là do tự cháu lựa chọn, đúng không?”
“Cháu đã biết, ông nội, ông cho cháu thêm thời gian một năm nữa.”
“Không được!” Lý Thành lạnh lùng phản bác.
“Nếu ông sốt ruột thì có thể đi tìm người khác.” Lý Thế Nhiên nói vậy rồi định cúp máy.
Lý Thành đành phải nhượng bộ: “Nửa năm!”
“Được ạ.”
“Tổng giám đốc Lý, lát nữa còn có một cuộc họp xuyên quốc gia.” Cao Bân đã đứng ở bên cạnh chờ nãy giờ, thấy Lý Thế Nhiên cúp điện thoại lập tức tiến đến nói.
Anh xua xua tay nói: “Bảo phó tổng giám đốc chủ trì đi.”
Nói xong, anh đi đến chỗ Hứa Như.
Cô đang ngồi trên sofa, đeo tai nghe xem video, không để ý Lý Thế Nhiên đang đến gần.
Mãi đến khi cánh tay bị ai đó nắm lấy, Hứa Như mới ngước mắt lên nhìn, nghe giọng nói trầm thấp của anh: “Về nhà.”
Hứa Như cười cười: “Anh bận xong rồi sao?”
Lý Thế Nhiên khẽ chau mày, lắc đầu.
Nhưng mà tối hôm nay anh đã có sắp xếp.
“Vậy anh cứ bận tiếp đi, em chờ anh.” Hứa Như cũng không muốn làm phiền công việc của anh.
Không ngờ Lý Thế Nhiên lại cứng rắn nắm tay cô: “Không muốn bận nữa, hôm nay còn có việc khác.”
Có việc?
Nửa tiếng sau, siêu xe chậm rãi chạy vào nhà họ Lý, nơi này chẳng phải là nhà tân hôn của cô và Lý Thế Nhiên sao?
“Sao lại đến đây?” Hứa Như vẻ mặt khó hiểu hỏi anh.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta dọn về đây ở.”
Hứa Như vừa vào cửa đã nhìn thấy một căn nhà xây thông cực đẹp, đồ dùng sinh hoạt cũng đã đầy đủ, Hứa Như dạo quanh một vòng, đồ của cô và Lý Thế Nhiên cũng đã được dọn về đây, được sắp xếp gọn gàng.
“Sao anh không nói trước với em một tiếng!” Được anh ôm, Hứa Như nói với giọng hưng phấn khó che giấu.
Tuy rằng bây giờ cô cũng đã ở quen trong biệt thự cũ của nhà họ Lý rồi, nhưng mà nơi đó lại quá lớn, có lúc mình cô ở nhà sẽ cảm thấy rất cô đơn, nhưng mà nơi này lại khác, nơi này có nhiều đồ trang trí nhỏ được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, cách sắp xếp tạo cảm giác ấm cúng, cô rất thích nơi này.
“Cho nên, cũng coi là bất ngờ cho em phải không?” Lý Thế Nhiên nâng đầu cô lên để Hứa Như đối diện với tầm mắt anh.
Là một bất ngờ cực bất ngờ.
Nơi này là nhà của cô và Lý Thế Nhiên, nếu có thể cứ như vậy mãi thì tốt biết bao.
Đáy mắt lóe lên tia mất mát nhưng rồi biến mất rất nhanh, cô nói:
“Em nhớ có một siêu thị ở gần đây, chúng ta đến đó mua đồ ăn rồi về nhà tự nấu nha?” Hứa Như hỏi.
Cô rất mong ngóng được bắt đầu ngay cuộc sống ở nơi này.
Lý Thế Nhiên gật đầu, đáy mắt đầy ắp sự cưng chiều.
Đây là lần đầu tiên hai người đi dạo siêu thị cùng nhau, Lý Thế Nhiên có ngoại hình nôti bật, thu hút sự chú ý của phái nữ, từ già tám mươi tuổi đến trẻ nhỏ ba tuổi cũng không nhịn được mà liếc nhìn anh một cái.
Hứa Như kéo cánh tay anh, giọng hơi chua chua: “Bác sĩ Lý quả nhiên là vô cùng hút mắt, em áp lực lớn quá.”
“Đẹp trai cũng có tội sao?” Lý Thế Nhiên khẽ nhướn mày.
“Trăm phần sai!” Hứa Như hừ một tiếng, thật muốn bắt Lý Thế Nhiên đeo mũ và khẩu trang, như vậy thì sẽ không còn ai dòm ngó gương mặt đẹp trai của anh nữa.
Lý Thế Nhiên cong môi cười, thấy Hứa Như không đủ cao để lấy được mấy món đồ ở kệ trên cùng, anh duỗi tay ra là đã lấy được rồi.
Hứa Như lúng túng, vừa mới ngẩng đầu lên đã đụng phải ngực của Lý Thế Nhiên, lại bị anh thuận thế ôm chặt lấy.
“Nấm lùn.”
Hứa Như giận, cô cũng cao đến một mét sáu, nhưng mà đứng trước một người cao gần một mét chín như Lý Thế Nhiên, đúng là rất lùn…
Hứa Như thở phì phò đẩy xe mua sắm, không thèm để ý đến người đằng sau, chỉ là đi mãi đi mãi, sao chỉ có một mình cô thôi vậy.
Lý Thế Nhiên không đuổi theo sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...