Cằm đột nhiên bị Lý Thế Nhiên nâng lên, con ngươi đen nhánh của anh rất sắc bén: “Anh đã cho em thời gian một tuần.”
“Không đủ.” Hứa Như đẩy tay anh ra.
“Anh không đồng ý.” Lý Thế Nhiên mặt lạnh lùng.
Hứa Như mím môi, không nhịn được chửi một câu: Độc tài.
Mặc dù giọng rất nhỏ, nhưng Lý Thế Nhiên vẫn nghe thấy: “Bà Lý, tôi sẽ đối với em ngày càng độc tài.”
Tim Hứa Như đập loạn xa, có chút sợ hãi.
“Đừng quá quá đáng! Chúng ta chỉ là kết hôn giả! Bàn xong rồi!” Giọng Hứa Như tức giận, đột chút có cảm giác đã lên thuyền giặc.
Lý Thế Nhiên đùa cong cong đôi môi mỏng: “Giấy kết hôn của chúng ta là thật, sao gọi là kết hôn giả? Bà Lý.”
“…Ý gì?” Hứa Như trừng anh.
Cánh tay dài của Lý Thế Nhiên vòng một cái, Hứa Như lại bị anh ôm vào lòng: “Là thật, ông mới không nghi ngờ, biết không?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết, Bà Lý, anh sẽ tôn trọng, nhưng tiền đề là không được chọc giận anh, anh không có thời gian và kiên nhẫn dỗ dành.” Lý Thế Nhiên trả lới ôn hòa như thường.
Hứa Như nghẹn họng, nửa ngày mới nói: “Chúng ta thật cái gì?”
Lý Thế Nhiên nhìn cô chằm chằm, một giây sau đẩy cô vào tường, nóng bỏng hôn cô.
Giọng anh trầm thấp rơi bên tai cô: “Chính là giống như hiện tại.”
…
Về tới nhà chính Nhà họ Mộ, Lý Thành và Lý Thế Nhiên nói chuyện trong thư phòng.
“Ông nghe nói con muốn dùng tiền vốn của Lý Thị?” Lý Thành hói, ông trước nay không can thiệp vào chuyện của Lý Thế Nhiên, chỉ là lần này động tĩnh không nhỏ.
“Dạ, thu mua Thiên Nhất Dược Nghiệp.”
“…Nghĩ kỹ rồi? Đó là cục diện rối rắm.” Lý Thành nhăn mày.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên bình tĩnh: “Mua vào dưới trướng Lý Thị, không có gì không thể.”
Lý Thị là doanh nghiệp xếp hàng đầu trong nước, mấy năm nay mặc dù danh tiếng không lớn nhưng thực sự luôn không ngừng phát triển, thực lực hiện tại đã không thể xem thường.
“Nhưng trước nay chúng ta không làm việc tốn công mà không có kết quả” Lý Thành bất mãn.
Lý Thế Nhiên lại cong cong đôi môi mỏng: “Sao lại không có kết quả? Ông, con tự có cân nhắc.”
Hứa Như ngồi ở phòng khách.
Nhóm messenger trong điện thoại rất lâu không có động tĩnh lại liên tục kêu, Hứa Như nhìn tin tức vừa lướt qua, sắc mặt trắng bệch.
Trần Minh Thành thật sự quay lại rồi, hơn nữa còn về cùng Tần Nhi.
Lúc đầu không phải nói sẽ định cư ở nước B sao? Sao giờ lại quay lại.
Cô tiếp tục mở tin tức, đáy lòng ngày càng lạnh lẽo.
Thì ra là về kết hôn, định mời tất cả bạn học, nhưng, hẳn là không bao gồm cô đi?
Hứa Như đặt điện thoại xuống, lúc này điện thoại lại vang lên, group lớp tag tất cả mọi người, tối mai bạn học họp mặt, người muốn tham gia đều phải đăng ký.
Hứa Như xuất thần, cho đến lúc Lưu Thanh gọi điện thoại tới.
“Như, ngày mai lớp họp mặt, có đi không?”
“Không đi.” Hứa Như nghĩ cũng không nghĩ nói.
“Cậu xác định? Mình cảm thấy không cần bỏ qua cơ hội tốt để xé rách mặt với tên đàn ông tồi này.” Lưu Thanh lòng đầy căm phẫn nói.
Năm đó Trần Minh Thành còn đang quen với Hứa Như đã bắt cá với Tần Nhi, chỉ vì gia tộc Tần Nhi có thể cho anh ta tiền đồ tốt đẹp, năm đó Hứa Như yêu anh ta muốn chết, nhưng anh ta lại tổn thương cô như vậy.
“Thanh, mình không muốn nhìn thấy anh ta.”
“Được rồi, vậy để mình đi thay cậu, yên tâm, mình nhất định không để anh ta sống tốt.”
Hứa Như cười cười, cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Lý Thế Nhiên không biết xuống từ lúc nào.
“Không muốn nhìn thấy ai?” Lý Thế Nhiên hờ hững hỏi.
“Một người bạn cũ.” Hứa Như lột quýt, che giấu cảm xúc thật vọng của mình.
“Trần Minh Thành?”
Trong lòng Hứa Như hoảng hốt, quýt trong tay rơi lăn trên mặt đất.
“Sao anh lại biết anh ta?” Hứa Như bất giác hỏi.
Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, Lý Thế Nhiên đã điều tra cô hết rồi, còn chuyện gì không biết?
“Trong lòng em còn nhớ anh ta.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên khẳng định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...