Ngày hôm sau, Hứa Như dậy rất sơm, Lý Thế Nhiên vẫn còn đang ngủ, cô yên lặng không định quấy rầy anh, định ăn sáng xong thì ngồi đọc sách bên cạnh.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là điện thoại của mẹ.
“Con gái à, hôm nay mẹ tới đồn cảnh sát, Trần Minh Thành bị bắt, đã chứng minh được anh ta lẻn vào nhà chúng ta, đồng thời còn quấy rối mẹ, nhưng mà có lẽ hình phạt còn chưa đủ.” Tống Mỹ kích động nói.
“Vậy thì chờ thông báo của đồn cảnh sát đã, ít nhất hắn bị trừng phạt cũng là tốt rồi.”
“Mẹ nghe cảnh sát nói, có người gửi chứng cứ cho nên mới điều tra được thuận lợi như vậy, có phải là bác sĩ Lý không?”
“Vâng.” Hứa Như đáp lời, cô bất giác quay đầu liếc nhìn Lý Thế Nhiên vẫn còn ngủ say.
Khoảng thời gian này công việc của anh đã đủ bận rộn rồi, anh còn phải để ý đến những việc này của cô, làm Hứa Như cảm kích không thôi.
“Thằng bé đúng là không tệ, Hứa Như à, con may mắn lắm đấy!”
Hứa Như không kìm được nở nụ cười ngọt ngào, hình như là vậy…
Kết hôn với Lý Thế Nhiên được gần nửa năm, anh tốt với cô thế nào cô đều nhìn thấy cả.
Chỉ nhiêu đó thôi mà cô đã không biết phải báo đáp thế nào.
Cúp máy, Hứa Như thất thần nghĩ, mãi đến khi điện thoại lại vang lên lần nữa, Lưu Thanh gọi điện cho cô.
“Như Như, sao chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không nói với mình.” Lưu Thanh nói với giọng tức giận.
Hứa Như đờ đẫn: “Sao vậy?”
Gần đây có xảy ra chuyện lớn gì à?
“Đừng nói với mình là cậu không biết chuyện bác sĩ Lý muốn từ chức, hiện tại bệnh viện đã phê chuẩn rồi!”
“Cái gì?” Hứa Như kinh ngạc, đúng là cô không biết chuyện này thật.
Lý Thế Nhiên từ chức…
Sao anh lại từ chức được chứ? Anh là bác sĩ chủ nhiệm khoa thần kinh thanh danh hiển hách mà…
“Cậu không biết thật à? Tức chết mình rồi, Hứa Như, giờ mọi người ở Thiên Nhất đang đồn là, không những Lý Thế Nhiên không làm bác sĩ nữa mà các hạng mục nghiên cứu phát minh cũng phải dừng lại.”
Bên tai vẫn vang lên giọng nói của Lưu Thanh, Hứa Như nhíu mày quay trở phòng ngủ, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lý Thế Nhiên đang ngủ thật say, chuyện anh từ chức, hình như cô lại là người cuối cùng biết đến…
Nhưng mà không phải cô là người thân thiết nhất với anh sao?
Hay là, chỉ có mình cô cho là vậy.
Nghĩ tới đây, Hứa Như lại thấy mất mát, sau khi hâm nóng đồ ăn để qua một bên, cô định đi ra ngoài một chút.
Vừa thấy Lý Thế Nhiên trái tim của cô lại rối rắm không ngừng được.
Ngồi ở trong quán cà phê khách sạn, Hứa Như đọc sách nhưng lại không đọc được chữ nào.
Nếu như Lý Thế Nhiên không nghiên cứu thuốc nữa, cô cũng nên trở lại Thiên Nhất làm việc, sau đó… không thể ở bên cạnh Lý Thế Nhiên được nữa.
Hứa Như thở dài một hơi, định gọi phục vụ rót thêm, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy Kỳ Chiến ngồi xuống vị trí đối diện mình.
“Sao anh…” Hứa Như bất ngờ, khép sách lại.
“Sao cô lại ở đây? Tôi tới đây làm việc.” Kỳ Chiến nheo cặp mắt đào hoa, ý cười lộ rõ.
“Vậy tôi không quấy rầy công việc của anh nữa.” Dứt lời, Hứa Như nhấc chân đi.
Kỳ Chiến lại gọi cô: “Không muốn tán gẫu với tôi một chút à?”
Hứa Như cau mày, Lý Thế Nhiên đã nói nhiều lần với cô là, không thể tiếp xúc với Kỳ Chiến, cô vẫn nhớ.
“Đừng quên là tôi đã cứu cô, cô đối xử với ân nhân như vậy à?” Sắc mặt Kỳ Chiến trầm xuống.
“Được rồi, anh muốn nói chuyện gì?” Hứa Như ngồi xuống.
“Nói gì cũng được, hay là nói về công việc gần đây của cô đi?” Kỳ Chiến nhìn cô.
“Công việc của tôi không có gì đáng nói, Kỳ Chiến, hiện tại tôi thấy hơi rối, anh tìm những người phụ nữ khác giải sầu đi.” Giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Chiến nhìn thấy một người phụ nữ thiếu kiên nhẫn khi đối mặt với mình như vậy, nhưng anh ta lại không hề tức giận: “Cô rối cái gì? Vì Lý Thế Nhiên à?”
Hứa Như không đáp, Kỳ Chiến xem như là cô ngầm thừa nhận.
“Anh ta từ chức ở bệnh viện nên cô lo lắng?”
Ánh mắt Hứa Như trở nên kinh ngạc, cô rù rì đáp: “Anh cũng biết à?”
Quả nhiên, chỉ có một mình cô hoàn toàn chẳng biết gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...