Nhớ ra có lẽ anh còn chưa ăn cơm, Hứa Như quyết định gói một vài món về cho anh.
Lúc quay lại, cô xách hai hộp thức ăn ngoài, vừa đi tới cửa thì thấy Lý San cũng có mua cơm cho Lý Thế Nhiên.
“Bác sĩ Lý à, xem ra tôi uổng công vô ích rồi.” Lý San để hộp đồ ăn xuống rồi bước ra ngoài.
Hứa Như đi tới, ngửi thử xem.
Hộp cơm mà Lý San mua hình như cũng giống với của cô.
Xem ra cô ấy cũng rất hiểu khẩu vị của Lý Thế Nhiên.
“Bà Lý à, anh bảo Cao Bân đưa em về trước nhé.” Nhìn thấy Hứa Như đi vào, Lý Thế Nhiên xoa mi mắt, hình như anh không hề có ý định ăn cơm.
Hứa Như cau mày, nhắc nhở anh: “Đã mấy ngày anh không nghỉ ngơi rồi đấy.”
“Ừ, phải giải quyết xong chuyện ở nơi này đã.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như lại thấy đau lòng, cô siết chặt bàn tay, đưa hộp cơm cho anh: “Anh nhớ ăn cơm đấy.”
Dứt lời, cô xoay người đi ra, để Cao Bân đưa mình về khách sạn.
“Có phải Lý Thế Nhiên gặp phiền toái gì không?” Khi lên xe, Hứa Như không kìm được phải hỏi Cao Bân.
Lý Thế Nhiên đã tiến hành giải phẫu xong rồi mà, chẳng lẽ bệnh nhân xuất hiện tình huống bất ngờ?
Liên quan đến chuyện công việc tại bệnh viện của Lý Thế Nhiên, Cao Bân cũng không biết nhiều, anh khổ sở đáp: “Bà chủ, tôi không hiểu lắm đâu.”
“Vậy à.” Nhìn qua cửa lớn bệnh viện đèn đuốc sáng choang, sắc mặt Hứa Như càng lúc càng lo lắng.
Rạng sáng, Lý San và Cố Ninh đang ở trong phòng làm việc, bác sĩ khoa thần kinh đang chất vấn Lý Thế Nhiên, họ nhất định phải nhanh chóng giải thích rõ mọi chuyện trước khi trời sáng.
“Gửi bản báo cáo này đi, lúc trước Lý Nham liên tục phạm các sai lầm như vậy trong vài buổi phẫu thuật, nhưng mà di chứng của bệnh nhân sau đó cũng không quá nổi bật, còn lần này tuyệt đối không thể lơ là.”
“Bác sĩ Lý, lý lịch của Lý Nham cũng là giả à, sao anh biết?”
“Lúc tôi và anh ta ở trong phòng phẫu thuật, anh ta để lộ rất nhiều kẽ hở, còn muốn đẩy trách nhiệm lên người tôi.” Sắc mặt của Lý Thế Nhiên vừa lạnh lùng nghiêm nghị.
“Nhưng tôi nghe bố của anh ta là viện trưởng nói, nếu gửi bản báo cáo này lên, chỉ sợ…” Lý San cau mày, nếu Lý Nham nhận chức ở bệnh viện đã một năm mà không bị phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, chỉ sợ sau lưng anh ta có người chống đỡ.
“Nếu bị bác bỏ thì đệ trình lên bộ Y tế.”
Dứt lời, anh dặn dò hai người: “Hôm nay hai người đừng ở lại bệnh viện, mai hẵng tới.”
Trước khi rời đi, Lý San nhìn Lý Thế Nhiên: “Bác sĩ Lý, tôi đi lấy cơm nóng cho anh.”
Tối hôm qua cơm mà cô và Hứa Như mua, Lý Thế Nhiên đều không hề đụng tới, anh vẫn luôn như vậy, một khi làm việc đều không chịu ăn cơm.
“Ừ.” Lý Thế Nhiên đáp lại rồi phất phất tay.
Lý San nhìn bóng lưng vội vã của anh, trong lòng ngập tràn mất mát.
Khách sạn.
Không có Lý Thế Nhiên bên cạnh, vốn Hứa Như đã ngủ không quen, nghe thấy tiếng bước chân cô vội mở mắt ra.
Cô không tắt đèn, cho nên dưới ánh đèn màu cam lúc này đây, bóng dáng cao lớn của Lý Thế Nhiên rơi vào đáy mắt.
Hứa Như vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy là anh cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh về rồi.” Cô nói thật thấp, thấy gương mặt anh mệt mỏi như vậy, cô buột miệng hỏi: “Không lẽ anh còn chưa ăn cơm à?”
“Ừ, vừa xong việc là anh về luôn.” Lý Thế Nhiên ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hứa Như nhíu mày, quả nhiên là vậy…
Nhưng mà bây giờ trời cũng sắp sáng rồi, đi ngủ quan trọng hơn.
Quả nhiên, Lý Thế Nhiên nằm nhoài trong lòng cô, tiếng hít thở đều đều nhanh chóng vang lên, Hứa Như thở dài, cúi đầu nhìn Lý Thế Nhiên rồi nhẹ nhàng hôn anh một cái.
“Ngủ đi, bác sĩ Lý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...