Nhìn thấy Tống Mỹ vừa lên lầu lập tức thu dọn đồ đạc, Hứa Như theo sau: “Mẹ, bác sĩ Lý sẽ tra rõ ràng, mẹ đừng tức giận.”
“Mẹ không có tức giận, con gái, con cũng về với mẹ đi, tay chân của người ở đây không sạch sẽ, sao có thể chăm sóc con được, chẳng bằng về nhà mẹ chăm sóc con!” Tống Mỹ giận dữ, kéo Hứa Như đi.
Lý Thế Nhiên bước lên, nhíu mày lại: “Mẹ, con đã đồng ý với Hứa Như thời gian này sẽ chăm sóc cho mẹ, lần này là thiếu sót của con, xin mẹ cho con thêm một cơ hội, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”
Hứa Như ngẩn người, đây là lần đầu tiên nghe thấy Lý Thế Nhiên xin lỗi.
Con người cao cao tại thượng như anh, lúc nào cũng được người khác nâng lên, nhưng thái độ lúc này lại rất khiêm tốn.
Tống Mỹ vào lại không động đậy gì: “Không có lần sau, mặc dù nhà chúng tôi có chút nhỏ nhưng ít ra cuộc sống đơn giản thoải mái, không có nhiều chuyện như vậy!”
“Mẹ, nếu như mẹ cảm thấy không thoải mái, con đưa mẹ đến khách sạn trước, Hứa Như là vợ của con, chúng con cũng nên sống cùng nhau.”
“Hứa Như, con nói đi, muốn ở lại hay là đi theo mẹ?” Tống Mỹ nhìn con gái.
Hứa Như nhíu mày, khoảng thời gian gần đây mẹ bị kinh sợ không ít, cô muốn ở bên cạnh Tống Mỹ nhiều một chút.
Nhưng Lý Thế Nhiên một mình…
Cô thế mà có chút không nỡ.
Nhìn ra được sự do dự của Hứa Như, Tống Mỹ thở dài một hơi: “Con ở lại đi, ở đây mẹ cũng không quen, chuyện lần này cũng đã điều tra xong, bây giờ có muốn xem trong túi mẹ có trộm thứ gì khác hay không?”
Sắc mặt Hứa Như tái nhợt, lắc đầu với Lý Thế Nhiên.
Nhưng là quản gia đi đến, nếu không có chứng cớ, ông ta cũng sẽ không chỉ thẳng vào Tống Mỹ.
“Cậu chủ.”
“Bà Lý, em đưa mẹ đến khách sạn trước đi.”
Hứa Như gật đầu, dọc đường vẫn luôn an ủi mẹ, nhưng mà…hiệu quả không nhiều Nhà họ Lý
Quản gia bắt đầu điều tra cụ thể chuyện mất Phỉ Thúy, phát hiện lúc mất trộm, Phỉ Thúy tìm thấy trong phòng của Tống Mỹ, dựa vào phán đoán không thể không liên quan đến bà ấy.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại khẳng định chuyện này không liên quan gì đến Tống Mỹ, quản gia điều tra theo các manh mối khác, nhanh chóng truy đến người làm quét dọn phòng Tống Mỹ hôm nay.
“Cậu chủ, chuyện này là lỗi của tôi, ngài trách tôi đi.” Bác Trần làm việc ở nhà tổ nhiều năm, lúc này lại vì sự hoài nghi tùy tiện của ông, làm quan hệ giữa cậu chủ với Tống Mỹ xuất hiện vết nứt.
Lý Thế Nhiên nheo mắt, cũng không truy cứu: “Đi ra ngoài đi, sau này chú ý là được.”
Buổi tối, Hứa Như vẫn chưa trở về, Lý Thế Nhiên sắp xếp cho Tống Mỹ một căn phòng chung cư ấm cúng, Tống Mỹ lại rất thích ở đây.
Biệt thự trước đó, với bà mà nói là như hai thế giới.
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến bác sĩ Lý, anh ấy trước giờ đều không nghi ngờ mẹ.”
“Con đó, bây giờ suy nghĩ đều đặt trên người của cậu ta.” Tống Mỹ lại tức giận không nhỏ.
Vừa nói xong lời này, gò má Hứa Như ửng đỏ.
“Thôi, chỉ cần các con tin tưởng mẹ, vậy là đủ rồi, quan trọng nhất là tra ra người trong biệt thự, bằng không, sau nay con sẽ chịu khổ.” Tống Mỹ trước giờ đều lo lắng cho Hứa Như.
Hứa Như ôm lấy mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm.”
Buổi tối Tống Mỹ muốn nấu cơm, Hứa Như muốn đưa bà ra ngoài ăn, nhưng Tống Mỹ lại không thích thức ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, nên nấu cơm trong căn hộ.
Hứa Như nhìn đồng hồ, đợi sau khi cơm nước xong thì lại về.
Vừa nghĩ như vậy, chuông cửa vang lên.
Lúc này còn có ai đến? Chẳng lẽ là Lý Thế Nhiên?
Mặc dù nghĩ như vậy, lúc mở cửa, Hứa Như vẫn có chút bất ngờ.
Người đàn ông mặc quần âu đen sơ mi trắng, hơi thở lạnh hơn bình thường mấy phần, nhưng mà ánh mắt nhìn Hứa Như, lại dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...