Sáng hôm sau, khi Tử Tịch đang chuẩn bị bữa sáng, cô nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ một số điện thoại lạ. Giọng nói của một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia, “Xin chào, đây có phải là Lâm Tử Tịch không?”
Tử Tịch cảm thấy bất ngờ nhưng vẫn lịch sự trả lời, “Đúng rồi, tôi là Lâm Tử Tịch. Ai đang gọi vậy?”
Người phụ nữ tiếp tục, “Tôi là Trương Linh, một người bạn cũ của Lâm Tuyết Như. Tôi có một số thông tin quan trọng về bà ấy mà tôi nghĩ cô nên biết.”
Tử Tịch cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vẫn đồng ý gặp mặt. Họ hẹn nhau ở một quán cà phê nhỏ bên bờ sông, nơi Tử Tịch có thể tìm hiểu thêm về quá khứ của dì Tuyết Như.
Buổi chiều hôm đó, Tử Tịch và Vũ Thiên đến quán cà phê để gặp Trương Linh. Bà là một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài nghiêm nghị, đôi mắt ánh lên sự thông thái và đầy kinh nghiệm. Sau vài lời chào hỏi, họ nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
“Tử Tịch, tôi đã biết dì Tuyết Như từ khi chúng tôi còn trẻ. Chúng tôi đã từng sống và làm việc cùng nhau trong một thời gian dài. Tuyết Như là một người phụ nữ mạnh mẽ và kiên định, nhưng cuộc đời bà đã trải qua nhiều biến cố mà cô không thể tưởng tượng được,” bà Trương Linh bắt đầu câu chuyện.
“Bà ấy đã từng nói với tôi rằng bà rời gia đình vì yêu một người đàn ông mà gia đình không chấp nhận. Chúng tôi biết chuyện đó, nhưng điều gì đã thực sự xảy ra?” Tử Tịch hỏi, lòng đầy tò mò.
Bà Trương Linh thở dài, “Đúng vậy, nhưng câu chuyện còn phức tạp hơn nhiều. Người đàn ông đó, Lý Thành, là một người có quyền lực và giàu có. Ông ấy đã hứa hẹn mang đến cho Tuyết Như một cuộc sống hạnh phúc, nhưng thực tế lại không như vậy.”
Bà tiếp tục kể rằng, sau khi rời xa gia đình, Lâm Tuyết Như đã sống trong một mối quan hệ đầy rẫy sự kiểm soát và bạo lực. Lý Thành là một người đàn ông tàn nhẫn và độc đoán, ông ta thường xuyên bạo hành và bắt ép bà phải tuân theo những yêu cầu khắc nghiệt.
“Tuyết Như đã chịu đựng rất nhiều đau khổ và mất mát. Bà đã cố gắng nhiều lần để rời khỏi ông ta, nhưng mỗi lần đều bị bắt lại và trừng phạt tàn nhẫn. Cuối cùng, bà đã tìm được cách thoát khỏi ông ta và bắt đầu lại cuộc sống của mình ở một nơi xa lạ,” bà Trương Linh kể tiếp, đôi mắt đượm buồn.
Nghe những lời này, Tử Tịch và Vũ Thiên cảm thấy đau lòng. Họ không thể tưởng tượng được rằng bà Tuyết Như đã phải chịu đựng những đau khổ như vậy trong suốt những năm qua. “Bà ấy đã rất dũng cảm. Chúng tôi rất biết ơn vì bà ấy đã tìm lại được gia đình và chúng tôi sẽ luôn ở bên cạnh để giúp đỡ bà,” Tử Tịch nói, lòng đầy cảm xúc.
Sau buổi gặp mặt, Tử Tịch và Vũ Thiên quyết định sẽ nói chuyện với bà Tuyết Như về những gì họ đã biết. Họ muốn bà biết rằng gia đình luôn sẵn sàng lắng nghe và hỗ trợ bà trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tối hôm đó, Tử Tịch và Vũ Thiên mời bà Tuyết Như đến nhà. Họ ngồi cùng nhau trong phòng khách, ánh đèn ấm áp tỏa ra khắp không gian. Tử Tịch bắt đầu nói, “Dì Tuyết Như, hôm nay cháu đã gặp bà Trương Linh. Bà ấy kể cho cháu nghe rất nhiều về quá khứ của dì.”
Bà Tuyết Như hơi bất ngờ, nhưng bà giữ bình tĩnh và lắng nghe. Tử Tịch tiếp tục, “Chúng cháu rất đau lòng khi biết rằng dì đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Chúng cháu muốn dì biết rằng gia đình luôn ở đây và sẵn sàng giúp đỡ dì trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
Bà Tuyết Như lặng lẽ nhìn Tử Tịch, đôi mắt bà ánh lên sự cảm động. “Cảm ơn các cháu. Ta đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng ta không muốn các cháu lo lắng. Ta đã cố gắng để vượt qua tất cả và bây giờ, với sự yêu thương và hỗ trợ của gia đình, ta cảm thấy mình đã tìm lại được niềm hy vọng.”
Vũ Thiên nắm tay bà Tuyết Như và nói, “Dì không cần phải chịu đựng một mình nữa. Chúng cháu sẽ luôn ở bên dì và giúp đỡ dì vượt qua mọi khó khăn.”
Bà Tuyết Như mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm gia đình. “Cảm ơn các cháu rất nhiều. Ta biết rằng mình không còn cô đơn nữa và điều đó mang lại cho ta rất nhiều niềm vui và hy vọng.”
Trong những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên cố gắng tạo ra nhiều kỷ niệm vui vẻ và đáng nhớ cho bà Tuyết Như. Họ đưa bà đi dạo, cùng bà tham gia vào các hoạt động xã hội và chăm sóc bà mỗi ngày. Họ muốn bà biết rằng bà luôn có gia đình bên cạnh và không bao giờ phải lo lắng về quá khứ đau buồn nữa.
Dưới bầu trời đầy sao, Tử Tịch và Vũ Thiên cùng bà Tuyết Như ngồi trên ban công, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh. Tử Tịch cảm thấy cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn khi có bà Tuyết Như bên cạnh, và cô biết rằng mình sẽ luôn cố gắng hết mình để đem lại niềm vui và hạnh phúc cho gia đình.
Vũ Thiên nắm lấy tay Tử Tịch và bà Tuyết Như, cảm nhận sự gắn kết và tình yêu thương của gia đình. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và xây dựng một cuộc sống hạnh phúc,” anh nói, ánh mắt tràn đầy niềm tin và hy vọng.
Và dưới bầu trời đêm, họ biết rằng điều quan trọng nhất là tình yêu và sự gắn kết của gia đình, một thứ không bao giờ có thể thay thế hay đánh mất. Những bí mật đã được hé lộ, những nỗi đau đã được xoa dịu, và họ đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới, đầy hy vọng và niềm tin vào tương lai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...