Hứa Minh Chương nghĩ ngợi suốt hai ngày hai đêm mà vẫn
không hiểu nổi vẻ phẫn uất hiện lên trong đôi mắt Thời Tiêu sau cơn say.
“Anh quay về làm gì? Đã bốn năm rồi còn về làm cái
gì?”
Sự oán trách trong giọng nói rõ mồn một. Thời Tiêu
chưa từng như vậy, chỉ cần những chuyện cô đuối lý, nhiều lắm cô chỉ biết cúi
đầu im lặng, hoặc làm bộ đáng thương, nắm lấy cánh tay anh, lắc lắc liên tục,
vẻ biết lỗi. Nhưng nếu là chuyện cô có lý, cô sẽ cứng miệng hơn bất cứ ai,
ngang bướng như một con lừa ưa nặng.
Giờ nghĩ lại chuyện bốn năm trước, đúng là có rất
nhiều chuyện không sáng tỏ.
Bố mẹ luôn đặt kỳ vọng quá lớn vào anh, điều này Hứa
Minh Chương biết rất rõ. Họ hy vọng anh sẽ ra nước ngoài, hy vọng anh sẽ mang
vinh quang trở về vào làm ở cục công an rồi thuận lợi leo lên chức vụ cao.
Trước khi quen với Thời Tiêu, anh cũng cảm thấy chuyện
này rất tốt, anh cũng từng nghĩ mình may mắng hơn nhiều người cùng lứa phải tự
thân vận động. Dù gì ngoài khả năng tự thân ra, có gia cảnh tốt sẽ có càng
nhiều cơ hội đến với mình, ít nhất có thể tránh phải đi đường vòng, tránh được
nhiều cú sốc và thất bại.
Hứa Minh Chương không hề né tránh, anh lu biết rõ ưu
thế của mình, hơn nữa anh cũng biết vận dụng cái ưu thế này một cách khéo léo.
Nhưng rồi Thời Tiêu xuất hiện, cô giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, lao vào
cuộc đời anh một cách bất ngờ, không hề báo trước, làm đảo lộn tất cả kế hoạch
của anh, nhưng cô đã dạy cho anh thế nào là niềm vui thật sự, khiến anh đột
nhiên nhận ra, hóa ra trên đời còn có thứ đẹp hơn và đáng trân trọng hơn.
Tình yêu thật tuyệt diệu, về sau, lúc ở nước ngoài,
Hứa Minh Chương đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, anh nguyện dùng
tất cả thời gian của mình để đổi lấy thời gian hơn một năm hạnh phúc ấy, đổi
lấy nụ cười của cô, để cô lại cuộn tròn trong vòng tay anh, đổi lấy cảm xúc
ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên.
Lần đầu tiên anh tự đặt kế hoạch cho cuộc đời mình,
gạt sự kỳ vọng của bố mẹ sang một bên, chỉ nghĩ cho cuộc sống của hai người,
tương lai của hai người Hứa Minh Chương cũng hiểu tính bố mẹ mình, anh biết
chuyện anh và Thời Tiêu ở bên nhau chắc chắn sẽ gây ra một cuộc “cách mạng gia
đình”. Hứa Minh Chương thậm chí đã nghĩ kỹ, dù thế nào anh cũng sẽ không từ bỏ
Thời Tiêu.
Anh mê muội rồi, lúc ấy anh đã nói với Lục Nghiêm như
vậy Lục Nghiêm bảo anh bị mê muội, yêu đến mê muội, nhưng anh cam tâm đắm chìm
trong sự mê muội ấy, chỉ cần có thể ôm chặt lấy cô, có bảo anh đi đâu anh cũng
dám, có khó khăn gì anh cũng chẳng ngại.
Anh thậm chí bắt đầu đi làm thuê ngay từ đầu năm tư,
giống như hàng ngàn hàng vạn sinh viên khác, dựa vào sức lực và đôi bàn tay của
mình để kiếm tiền, tiết kiệm tiền. Khả năng của anh không tồi, anh biết chơi cổ
phiếu, đi từ nhỏ đến lớn, tích lũy từng chút một.
Thực ra với số tiền mà Hứa Minh Chương có được trong
năm thứ tư đại học, anh đã có đủ sức mua một căn nhà. Trong lòng anh đã có mục
tiêu và động lực, vì vậy anh cứ từ từ thực hiện kế hoạch của mình, đi bước nào
chắc bước ấy.
Anh lên kế hoạch, đợi Thời Tiêu tốt nghiệp, hai người
sẽ đi đăng ký kết hôn, mặc cho bố mẹ anh có đồng ý hay không, đời này anh chỉ
có Thời Tiêu, bố mẹ anh chấp nhận thì tốt, không chấp nhận cũng mặc kệ.
Mặc dù đã lên kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng Hứa Minh
Chương cũng chưa một lần dẫn Thời Tiêu về nhà gặp bố mẹ, Trong lòng anh rất sợ
hãi, anh sợ bố mẹ anh sẽ gây tổn thương cho cô. Khi bản thân anh còn chưa đủ
sức bảo vệ cô, anh vẫn sợ, vẫn xót xa, vẫn không nỡ… Anh muốn Thời Tiêu của anh
mãi mãi vô lo vô nghĩ, mãi mãi vui tươi sẽ không phải buồn phiền vì những
chuyện này.
Hứa Minh Chương nghĩ đợi một thời gian nữa, rồi lại
thêm một thời gian nữa, cứ kéo dài như thế cho đến khi hai người chia tay. Chia
tay... giờ nghĩ lại mọi chuyện thật vô lý, có gì đó bất bình thường.
Lúc ấy vì thất vọng và bực tức anh đã quên mất điều cơ
bản này. Không được, anh phải làm rõ mọi chuyện, anh không tin Thời Tiêu lại
nông nổi và tồi tệ như vậy, anh không tin! Nghĩ vậy, Hứa Minh Chương liền đi
tìm Tưởng Tiến. Anh biết hiện giờ anh ta đang làm giảng viên ở trường đại học
C, anh từng nghe mấy người bạn cùng trường nói chuyện này. Không khó để tìm ra
Tưởng Tiến, mặc dù hôm nay là chủ nhật, sinh viên được nghỉ nhưng chỉ cần hỏi
một sinh viên qua đường là có thể biết rõ đường đi. Hứa Minh Chương chưa bao
giờ xem thường sức quyến rũ của Tưởng Tiến. Lúc còn học ở đại học A, anh ta là
người ai ai cũng biết, cũng vì thế bại dưới tay anh ta Hứa Minh Chương mới cảm thấy
hợp lý. Thời Tiêu thay lòng đổi dạ, đối tượng là Tưởng Tiến, như vậy anh mới
tin.
Tưởng Tiến ở trong khu chung cư dành cho giảng viên
của trường, trong căn hộ hai phòng ngủ, sạch sẽ và thoáng mát. Anh ta chẳng hề
tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hứa Minh Chương, thậm chí vẻ mặt anh có
chút gì đó như muốn nói, cậu đến hơi muộn đấy.
Lúc Tưởng Tiến pha trà ở trong phòng bếp, anh khẽ liếc
Hứa Minh Chương. Cùng là những “nhân vật nổi tiếng” trong đại học A, anh ta
chẳng lạ gì cậu ta. Mặc dù lúc đã trở thành nghiên cứu sinh, anh vẫn thường
nghe những thông tin về anh chàng họ Hứa này.
Anh ta khôi ngô, phong độ, khả năng vượt trội, gia
đình quyền thế... gần như đều là những lời khen ngợi, hoặc cũng có thể coi là
những lời ghen tị của mọi người. Về sau thông tin anh nghe nhiều nhất là chuyện
tình cảm của Hứa Minh Chương, đó đúng là có thể sánh ngang với câu chuyện “Cô
bé lọ lem”. Chuyện tình cảm của họ đồn khắp trong trường, có lẽ là bởi nó lãng
mạn và không chân thực, cứ như chuyện cổ tích. Điều khác biệt là, chuyện cổ
tích thường kết thúc có hậu, còn chuyện của họ thì kết thúc bằng bi kịch.
Thời đại bây giờ, nam nữ hợp tan, tan hợp thực ra
chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng hai người này thật kỳ lạ, chuyện đã qua bốn
năm rồi, giờ mới nghĩ ra đến hỏi anh. Tưởng Tiến không khỏi thở dài... e là đã
muộn qu
Lúc anh bê bộ dụng cụ pha trà bằng thủy tinh trong
suốt ra, mặc dù Hứa Minh Chương chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức nhưng
anh cũng nhìn rất lâu. Thủy tinh trong suốt, chẳng chút tạp chất, có thể nhìn
rõ mẩu nước to, xanh ngất và những cánh trà đang từ từ duỗi ra ở trong cốc.
Bê cốc trà lên nháp một ngụm, mùi vị không tồi. Hứa
Minh Chương tấm tắc: “Quả nhiên là trà ngon!”
Tưởng Tiến mỉm cười, nụ cười rất nhạt: “Quả nhiên cậu
vẫn thích uống trà. Cô nhóc Thời Tiêu ấy lần nào cũng chê cà phê của tôi, nói
người Trung Quốc thì phải uống trà!”
Hứa Minh Chương sững người, đây là câu cửa miệng của
anh.
Lúc ấy Thời Tiêu thích nhất là cô-ca, cho dù là mùa
đông hay mùa hè, đưa cô một chai cô-ca lạnh là chớp mất chỉ còn nửa chai, đã
thế lại còn thả sức ăn kem lạnh. Hồi mới yêu nhau, Hứa Minh Chương cứ nhất nhất
chiều theo ý cô, còn ra siêu thị mua cả thùng kem về chất đầy trong tủ lạnh nhà
mình. Thế là ngày nào cô cũng đến tìm anh, không cần phải gọi điện hay nhắn
tin, cứ hết giờ học là cô tự chạy đến chỗ anh, bê hộp kem ăn ngấu nghiến. Anh
và Lục Nghiêm chỉ biết đứng bên cạnh nhìn cô ăn. Đợi cô ăn đã đời rồi, ba người
liền đi ăn cơm. Thời Tiêu thích ăn nhất là món mì ở quán mì dưới nhà anh, hơn
nữa cô lại ăn rất cay, cho hẳn mấy thìa ớt vào bát khiến cho bát mì thịt bò đỏ
những ớt mới bắt đầu xì xụp, ăn đến toát mồ hôi, vừa ăn vừa suýt xoa, đôi môi
cũng đỏ mọng lên. Buổi tối, lúc Hứa Minh Chương ôm cô ngồi xem tivi, hôn lên
môi cô mà vẫn cảm nhận được vị cay trên đó.
Về sau một tháng có đến mấy ngày cô ôm bụng kêu la,
không đứng thẳng lưng được, phải nằm bò ra giường anh mà rên hừ hừ, trên trán
lấm tấm mồ hôi, khiến anh phát hoảng, vội vàng đưa cô đi bệnh viện. Cô nhất
quyết không đi. Lúc ấy Hứa Minh Chương làm sao cãi lại cô, đành phải lên mạng
tìm hiểu mới hay vì ăn quá nhiều đồ lạnh và cay nên mới dễ bị như thế.
Kể từ đó, Hứa Minh Chương bắt đầu thực hiện chế độ ăn
uống nghiêm ngặt cho cô. Những thứ quá cay không được ăn, những thứ quá lạnh
cũng không được ăn nhiều, phải ăn đúng giờ, đúng bữa, vì chuyện này mà hai
người cãi nhau không ít lần. Về sau anh dạy cô uống trà, cô cũng bắt đầu thích
trà, từ từ bỏ qua món kem và cô-ca.
Hứa Minh Chương rút ra kết luận, muốn quản lý cô không
nên dùng hình thức ép buộc, càng ép buộc cô càng phản kháng.
Tướng Tiến đặt cốc trong tay xuống, nhìn Hứa Minh
Chương đang ngẩn ngơ.
- Cậu đến tìm tôi là vì chuyện của Thời Tiêu đúng
không? Vậy tôi nói cho cậu biết, cậu cũng nên biết từ sớm rồi, bốn năm trước…
Lúc Hứa Minh Chương từ chỗ Tưởng Tiến ra về, mắt anh
đỏ hoe, trong lòng chỉ toàn phẫn uất và ân hận, còn cả sự xót xa, một nỗi đau
xé gan xé ruột... Hóa ra đây mới là chân tướng sự việc, hóa ra chính vì chuyện
này mà cô đã quyết tâm đòi chia tay anh.
Thời Tiêu vô lo vô nghĩ của anh lúc ấy đã phải chịu
đựng những gì để nói ra lời chia tay với anh. Cô đã bị nhục mạ và đe dọa như
thế nào? Mà sự nhục mạ và đe dọa ấy lại từ chính mẹ anh.
Hứa Minh Chương cảm thấy thế giới của mình sụp trong
phút chốc, tình yêu của anh, cuộc đời anh, Thời Tiêu của anh... hủy hoại tất cả
những thứ này chẳng phải ai khác mà chính là bố mẹ của anh. Thế mà anh đã căm
hận cô suốt bốn năm ròng, thậm chí sau khi gặp lại còn dùng những lời lẽ cay
nghiệt để sỉ nhục cô.
Khuôn mặt trắng bệch của cô lúc ấy thoáng hiện lên
trong đầu anh. Hứa Minh Chương chỉ mong có thể cầm dao kết thúc đời mình, anh
thật khốn nạn, thật ngu xuẩn...
Chẳng mấy khi cả hai vợ chồng cục phó Hứa đều ở nhà,
Lý Lệ Hoa đặt điện thoại xuống, lẩm bẩm: “Sao điện thoại của Minh Chương không
liên lạc dược nhỉ? Mới sáng ra đã đi đâu thế không biết? Hôm nay chủ nhật cũng
chẳng chịu về nhà, cũng chẳng đi hẹn hò với Đình Đình, không biết có phải lại
ra ngoài với Lục Nghiêm không nữa?”
Nói rồi Lý Lệ Hoa liền gọi đến số của Lục Nghiêm, đúng
lúc ấy nghe thấy chuông cửa vang lên. Ông Hứa liền bỏ tờ báo trên tay xuống,
cười bảo: “Đấy, nó về rồi đấy thôi! Em đấy, cứ chưa chi đã cứ sồn sồn lên!”
Đến lúc Hứa Minh Chương bước vào nhà, vợ chồng ông Hứa
mới phát hiện ra có gì đó không bình thường. Hứa Minh Chương sắc mặt trắng
bệch, ánh mắt tràn đầy sự thù hận, phẫn nộ: “Bốn năm trước, có phải bố mẹ đã
dùng công việc của bố mẹ Thời Tiêu để ép cô ấy phải chia tay con không?
Mặt Lý Lệ Hoa chợt biến sắc, nhưng bà ta nhanh chóng
lấy lại thần sắc, nhẹ nhàng nói: “Con hỏi những chuyện này làm gì, đã bốn năm
qua rồi, Thời Tiêu chẳng phải đã lấy chồng rồi hay sao? Lại còn leo được vào
nhà họ Diệp cơ đấy...”
- Có phải thế không?
Hứa Minh Chương gầm lên: “Có phải không? Con chỉ hỏi
mẹ có phải như thế không? Có phải chính bố mẹ đã làm vậy không?”
Ông Hứa đứng dậy, mặt sầm sì: “Mày điên rồi à, như thế
còn ra cái thể thống gì nữa không? Chỉ là một đứa con gái thôi, có cần thiết
phải nổi đóa lên như thế không? Mày gầm lên như thế với bố mẹ mày, có còn chút
phong độ, có chút văn hóa nào không hả?”
- Phong độ, văn hóa ư?
Nước mắt của Hứa Minh Chương trào ra, anh đau đớn nói
“Bố mẹ có biết không, con yêu cô ấy, yêu thấu tận xương tủy, yêu đến mức cả đời
này không thể không có cô ấy, yêu đến mức cho dù người ta đã lấy người khác rồi
vẫn không thể từ bỏ. Mẹ à, cô ấy là mạng sống của con, không có cô ấy, con trai
của mẹ không sống nổi!”
La hét xong, anh liền quay người lao ra ngoài.
Lệ Hoa sững người, lảo đảo ngồi bệt xuống ghế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...