Hôn Nhân Đã Qua

Mặc dù đang nằm trên chiếc giường theo phong cách châu
u cực kì xa hoa này, lại còn lăn qua lăn lại mấy tháng nay rồi mà Thời Tiêu
thỉnh thoảng vẫn không dám tin vào cảm giác chân thực này.

Tấm rèm cửa khẽ rũ xuống, ánh mặt trời chiều thu nhẹ
nhàng hắt qua rèm vào trong nhà, khiến cho tất cả những đồ vật đắt tiền đều
được phủ một lớp ánh sáng mê hoặc, đẹp và mơ hồ tựa như đang trong cõi mộng.

Trong bức ảnh rất to treo trên tường đối diện là hình
ảnh một nam một nữ, ăn mặc hết sức “ra dáng”, khóe môi khẽ mỉm cười. Người đàn
ông thì lịch lãm, tuấn tú, người phụ nữ thì dịu dàng, thuần khiết, trông vô
cùng xứng lứa vừa đôi tạo cho không gian càng thêm lãng mạn.

Thời Tiêu uể oải dựa vào cái gối sau lưng, chu môi,
cảm giác toàn thân đau nhức, bỗng trừng mắt với người đàn ông trong bức ảnh đối
diện, thầm nhủ: Đúng là đồ cầm thú, cầm thú! Thế là mình đã lấy một kẻ cầm thú
được cả tháng trời rồi, hơn nữa ngày nào cũng bị tên cầm thú ấy ức hiếp từ
trong ra ngoài đến N lần.

Sở dĩ gọi là “cầm thú” chính là bởi vì anh ta chưa bao
giờ để mắt đến ai.

Thời Tiêu xoa xoa cơ thể đau nhức đến tê dại của mình,
cứ như thể đó sắp không còn là cái lưng của mình nữa. Thời Tiêu chửi thầm vô số
lần, tay chống vào cằm, mơ hồ nhớ lại diễn tiến của câu chuyện. Hình như chỉ
hơn một tháng trước, bản thân mình vẫn còn là một cô gái nhà lành ngây thơ
trong sáng, mặc dù mỗi lần nói về điểm này, đứa bạn nối khố là Quyên Tử thường
xuyên nôn ọe không biết bao nhiêu lần.

(Quyên Tử: “Xí! Bà con cô bác đừng tin vào cái mặt
ngây thơ, đần độn của cô ta, đấy chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc của một người đàn
bà tầm thường, độc miệng. Ưm ưm… Tiêu Tử chết tiệt, cậu lấy cái gì bịt miệng tớ
thế hả? Sao mà hôi thế này? “ Thời Tiêu cười hả hê: “Tất của cậu đấy, tự sản
xuất tự dùng, rất bảo vệ môi trường! A ha ha ha!”

Quay lại chuyện chính, ngày cuối tuần của một tháng
trước, ánh mặt trời bên ngoài rạng rỡ, tiếng chim líu lo trên cành, Thời Tiêu
lại ngồi trong quán cà phê của một khách sạn năm sao phía đông thành phố, lắng
nghe người đàn ông ngồi trước mặt thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng lại liếc
mình bằng đôi mắt giống hệt như hai hạt vừng.

Thời Tiêu đã nghĩ muốn lấy cái gương nhỏ trong túi ra
soi đến cả trăm lần, xem xem mặt mình có đột nhiên biến dạng hay không. Người
ngoài trông vào chắc sẽ nghĩ cô có duyên với “đậu xanh”[1], nếu không tại sao
khi đối diện với anh, anh lại nhìn cô một cách thân thiết như thế.

Thời Tiêu nhiều lần muốn nhắm mắt cho qua, nhưng chẳng
may ngay trên đầu cô là một chiếc đèn chùm pha lê, thứ ánh sáng chói lòa ấy
thậm chí còn khiến cho những “hạt đậu” thanh xuân đẹp đẽ trên mặt anh ta càng
thêm hiện rõ.


Thời Tiêu nghĩ trước khi đi có nên đến trước quầy phục
vụ, đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng hay không, nhưng đó là có đôi khi, ánh
đèn mờ ảo một chút, khoảng cách xa xa một chút mới khiến cho cô cảm nhận về cái
đẹp được nảy sinh.

Ngón tay của Thời Tiêu siết chặt lấy cái thìa bằng
bạc, quấy đều cốc cà phê bằng sứ, lại còn phải thỉnh thoảng ậm ừ đáp lời: “Ồ,
thật à?”, “Thế sao”, đại loại mấy câu hết sức vô nghĩa như vậy, trong lòng liên
tục thở dài: Thật không biết dì hai, đồng nghiệp, chị gái và em gái hàng xóm
“moi” đâu ra “cực phẩm” này.

Thời Tiêu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, nhất thời
hoài nghi không biết anh ta có phải là một “nhân yêu”[2] đã vượt biên từ Thái
Lan sang đây hay không, bởi vì tướng mạo xấu xí nên đành phải chạy đến Trung
Quốc kiếm miếng ăn.

Thời Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ trên cánh tay, đã chịu
đựng anh ta đến cả tiếng đồng hồ, đã thế đối phương vẫn còn thao thao bất
tuyệt, thời gian cứ như thế kéo dài đến vô tận.

Thời Tiêu nhủ thầm, nếu như phát huy miệng lưỡi của
mình, xử lý gã đàn ông này xong xuôi, về nhà liệu mẹ có xử lý cô không?

Cân nhắc mất khoảng năm phút, cảm thấy cho dù có bị mẹ
xử lý, cũng còn hơn là phải ngồi đây tội.

Gã đàn ông ngồi đối diện vẫn không phát hiện ra sự bất
thường của cô, có lẽ là cảm thấy mình đang thao thao bất tuyệt nên đành chấm
dứt cuộc “diễn thuyết” dài đến năm trăm năm kia để bắt đầu nói đến những vấn đề
chính. Thế là anh ta ngẩng đầu lên hỏi:

- Cô Thời này, lương của cô bây giờ là bao nhiêu tiền
thưởng, đãi ngộ thế nào…?

“Kieng”, chiếc thìa trên tay Thời Tiêu rơi xuống cốc
cà phê. Cô cúi đầu giây lát rồi ngẩng đầu lên, thành thật trả lời:

- Tháng trước thiếu 9 hào thì đủ 1158 tệ, đấy là còn
bao gồm cả tiền hỗ trợ công tác. Tháng này có lẽ càng ít hơn đấy!

Nói thế là đủ tường tận rồi chứ hả?

Anh ta im lặng hồi lâu rồi mới gượng gạo nói:

- Chẳng phải mọi người đều nói nhân viên công chức các
cô lương cao lắm mà, sao chỉ có ngần ấy thôi?

Thời Tiêu cười tinh quái:

- Người giới thiệu không nói với anh rằng tôi thực ra

chỉ là một nhân viên quèn, lại chỉ là một nhân viên quản lý kế hoạch hóa gia
đình, chẳng có màu mè gì, đương nhiên chẳng thể bì với người khác được.

Gã ta rõ ràng có vẻ bất mãn, nhưng đôi mắt to bằng con
tép kia vẫn liếc cô vài cái, chắc là vì cảm thấy ngoại hình của Thời Tiêu cũng
bắt mắt nên cúi đầu gật gù:

- Cho dù là vậy, chắc là cô Thời cũng không phản đối
nguyên tắc công chứng tài sản trước hôn nhân chứ nhỉ?

Thời Tiêu lắc đầu:

- Tôi tuyệt đối tán thành! (Xí, tán thành cái con khỉ,
châm ngôn sống của tôi là: của anh là của tôi, của tôi vẫn là của tôi, đây mới
là phong cách của phụ nữ hiện đại!).

Hắn ta thở phào, nói bằng giọng ban ơn

- Buffet ở khách sạn này cũng không tồi, lát nữa tôi
mời, nhưng sau khi kết hôn, chúng ta nên cố gắng ăn ở nhà. Cô biết nấu cơm đúng
không, nguyện vọng lớn nhất của tôi là lấy được một người vợ hiền lành, đảm
đang, hết giờ làm về nhà là được ăn những bữa cơm đầm ấm, hợp khẩu vị, vân vân
và vân vân…

Hắn ta thản nhiên tưởng tượng ra viễn cảnh cuộc sống
hôn nhân cùng hình ảnh một người vợ hiền lành, đảm đang, tam tòng tứ đức theo
truyền thống Trung Quốc. Thời Tiêu lấy hết nhẫn nại của mình để chờ đợi anh ta
kết thúc mớ ảo tưởng của mình rồi mới lên tiếng:

- Anh Vương này, giờ nói chuyện này e là có hơi sớm?

Nhìn bộ dạng ngạc nhiên của anh ta, Thời Tiêu đột
nhiên rướn người về phía trước, ghé sát, thì thầm:

- Thực ra tôi có vấn đề này rất băn khoăn, mong anh
Vương rộng lượng chỉ giáo!

Anh ta ngây người: “Chuyện gì?”

Mắt Thời Tiêu lấp lánh vẻ ranh mãnh, khuôn mặt nghiêm
nghị nói:

- Tôi nghi ngờ không biết có phải anh từ Thái Lan di
dân qua đây không, độ pH của anh rốt cuộc lớn hơn 7, bằng 7 hay nhỏ hơn 7?
Ngoài ra tôi rất hiếu kỳ với mục phi giới tính trên chứng minh thư của anh!

Thời Tiêu vừa nói xong đã loáng thoáng nghe thấy tiếng

cười xung quanh, nhưng cô chẳng có thời gian đâu mà để ý, bởi vì bộ mặt của hắn
ta lúc này trở nên vô cùng thú vị.

Bộ mặt nhăn nhó, méo xệch khiến cho những hạt “đậu
xanh” trên mặt hắn ta cũng như đang giật giật, trông như thể đang đấu tranh dữ
dội lắm. Hắn ta giơ tay lên chỉ vào mặt Thời Tiêu, nghẹn giọng hồi lâu nói
không ra lời, đành đứng bật dậy định bỏ đi. Nào ngờ Thời Tiêu đã gọi anh ta
lại:

- Anh Vương, nhớ trả tiền cà phê rồi hãy đi, tiền
lương của tôi thấp lắm, không gánh nổi khoản tiêu pha đắt đỏ này. Ngoài ra tôi
cũng xin cung cấp cho anh một thông tin, muốn tìm một cô vợ dịu dàng, tam tòng
tứ đức, anh đến thời kỳ trước giải phóng cũng không có cơ hội đâu, chắc phải về
cuối đời Thanh mới được!

Mặt hắn tím tái vì tức, trừng mắt với Thời Tiêu, hắn
ra quầy thanh toán rồi đi thẳng không buồn ngoảnh đầu lại.

Nhân viên phục vụ ái ngại cầm hóa đơn đi ra và nói:

- Thưa chị, anh kia chỉ thanh toán tiền một cốc cà
phê!

Thời Tiêu chửi thầm vô số lần tên khốn kiếp kia xót
đứt ruột móc ví ra trả tiền, trong lòng thầm nhủ lần sau đi xem mắt phải nói
trước với mẹ là hẹn ở quán KFC, ít nhất thì đồ ở đó rẻ hơn chỗ này nhiều.

Cúi đầu nhìn nửa cốc cà phê còn lại, thiết nghĩ không
nên lãng phí tiền bạc nên cô liền ngửa cổ uống cạn.

Bỗng nhiên có một bóng đen tiến lại gần khiến cho Thời
Tiêu giật nảy mình, chẳng lẽ ban nãy mình chưa đủ độc miệng, hoặc cũng có thể
gã ta đã mất đi lý trí, định quay lại tẩn cho mình một trận.

Tay siết chặt chiếc cốc, Thời Tiêu ngẩng đầu, không
biết người đàn ông đứng đối diện đã xuất hiện từ lúc nào. Anh ta rất cao, đến
nỗi che khuất ánh sáng, chói lòa từ cái đèn chùm trên đầu. Do góc độ nên phần
lớn khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, mặc dù vậy, một người đàn ông tuấn tú
và phong độ như thế này đúng là cực kỳ hiếm có, ít nhất thì Thời Tiêu đã ngần
này tuổi rồi nhưng lần đầu mới nhìn thấy có người như vậy.

Người đàn ông đó tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện như
thể đã quen với Thời Tiêu từ tám trăm năm trước vậy.

Giờ thì Thời Tiêu đã nhìn rõ hoàn toàn người đàn ông
này, dùng từ “khôi ngô tuấn tú” cũng không thể miêu tả được hết vẻ đẹp của anh
ta, ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi đen, chiếc áo vét màu xám bạc vắt trên cánh
tay, trông rất hợp với đôi mắt đen láy và sáng long lanh của anh ta.

Diệp Trì cả đời chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ chủ động
bắt chuyện với một cô gái xa lạ. Chuyện này nếu để đám bạn bè anh em của anh
biết được thì chẳng khác gì một quả bom lớn phát nổ.

Nhưng hôm nay anh lại không tự chủ được bản thân mà
làm chuyện này. Vừa bàn xong chuyện làm ăn với khách hàng, dặn thư kí Trương đi
tiếp khách, đang định rời đi thì nghe thấy cặp đôi này nói chuyện.

Thực ra ngay từ khi đôi nam nữ này bước vào, anh đã

chú ý đến họ. Một cô gái ăn mặc kiểu này, lại ngồi uống cà phê ở một nơi như
thế này quả thực chẳng phù hợp chút nào.

Cô gái ăn mặc rất thoải mái, một bộ quần áo thể thao,
chân đi giày bệt, cột tóc đuôi ngựa, trên mặt dường như chẳng có chút son phấn
nào, hai má đỏ hồng, trông rất trẻ trung và tràn trề sinh lực, giống như một cô
gái nhỏ nhắn thuần khiết vừa bước ra khỏi cánh cửa trường đại học.

Xét về diện mạo, người đàn ông đi cùng thua xa, nếu
không phải nghe thấy hai người nói chuyện với nhau thì anh không thể tưởng
tượng rằng cô gái nhỏ này đến xem mắt. Mà nếu như là đến xem mắt thật thì có
khi tuổi tác của cô ấy cũng không ít như anh nghĩ. Nói thực lòng, Diệp Trì rất
bất ngờ, và vì bất ngờ nên anh đã không tự chủ được bản thân mà chú ý đến cô.

Lúc Diệp Trì bàn xong chuyện làm ăn với khách hàng,
anh vô tình nghe thấy người đàn ông kia có vẻ cao giọng nói chuyện, anh ta
không hề có ý hạ thấp giọng, thậm chí còn ra vẻ khoe khoang, kể lể những chiến
tích huy hoàng của bản thân, còn cô gái chỉ ậm ừ cho xong chuyện.

Diệp Trì cảm thấy mất hết hứng thú, nhưng lúc định
đứng dậy ra về, nghe thấy tiếng của cô gái, Diệp Trì lại quay lại chỗ ngồi,
không nhịn được bật cười.

Cô nhóc này mồm mép cũng độc địa gớm, nhưng chính điều
ấy lại lôi cuốn sự chú ý của anh. Diệp Trì luôn biết bản thân chẳng phải là một
người tốt đẹp gì cho cam, tính cách độc đoán chẳng ai bì được, làm gì cũng phải
đặt sở thích của mình lên trên hết. Anh cảm thấy rất hứng thú với cô nhóc này,
thế nên đương nhiên chẳng thể dễ dàng bỏ qua.

Cô nhóc này rất khác với những cô gái mà anh từng qua
lại, rất mới mẻ và thú vị, vì vậy mà anh chẳng ngại ngần ngồi ngay xuống trước
mặt cô, khẽ nở nụ cười đầy kiêu hãnh và mê hoặc, nói:

- Cà phê không phải uống như vậy đâu, uống như thế nên
đi uống rượu thì hơn. Thế nào? Có hứng thú không? Tôi mời!

Thời Tiêu bị gã “đàn bà” kia hành hạ suốt cả buổi,
nhưng cô cũng biết nếu bây giờ về nhà thế nào cũng ị “má già” quạt cho một
trận, thế thì chi bằng lang thang bên ngoài giết thời gian, đợi đến tối về nhà
Quyên Tử ở nhờ một hôm tránh bão còn hơn!

“Má già” bây giờ lắm chuyện đến phát khiếp, mục tiêu
cuộc đời của bà đã chuyển từ việc quản lý chồng sang việc kết hôn của con gái,
tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ lây lan của tế bào ung thư.

Thời Tiêu nhiều lúc cũng băn khoăn, mình mới hai tư
tuổi đầu, sao trong mắt mẹ cô, cô lại chẳng khác gì một món hàng tồn kho cần
phải “sang tay” ngay?

Vì vậy nên chẳng cần mất nhiều công sức, Diệp Trì cũng
lôi được Thời Tiêu đến quán bar. Về sau Thời Tiêu đã nghĩ rất nhiều, bản thân
mình đúng là không thể chống lại dù chỉ một chút cám dỗ, đặc biệt là “mỹ nam
kế”.

[1]. Mụn trứng cá.

[2]. Là người nhìn ngoại hình giống như một người phụ
nữ nhưng thực chất lại là đàn ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận