"Chị? Anh nói Mộ Như, không phải là chị dâu?" Tịch Mộ Tuyết kinh ngạc nhìn Đông Phương Vũ, "Không biết, chị ấy còn chưa về sao?"
“Cô không biết là sao?” Đông Phương Tuấn bước tới, nhìn Tịch Mộ Tuyết tức giận nói: “Liễu mẫu nói, chị dâu đã theo cô lên xe đira ngoài. Bây giờ, cô đã trở về còn cô ấy thì không thấy đâu. Tại sao cô lại không biết được? "
“Tôi thực sự không biết,” Tịch Mộ Tuyết giải thích với vẻ mặt vô tội, dang rộng hai tay giải thích, “Chúng tôi thực sự đã cùng nhau lái xe ra ngoài, nhưng khi chúng tôi đến trung tâm thương mại ở trung tân thành phố, cô ấy nói cô ấy phải đi mua quà cho má Vương. Cậu cũng biết tìm chỗ đậu xe ở trung tâm thương mại không dễ, với lại tôi còn phải ghé vào một tiệm bánh để lấy chiếc bánh sinh nhật hai tầng mà bố tôi đã đặt cho chúng tôi, thế nên tôi đã tạm biệt cô ấy ở đó. "
“Vậy buổi tối cô ấy không đến nhà họ Tịch?” Đông Phương Vũ lập tức hỏi, sắc mặt vốn đã u ám, trong lòng dần dần hiện lên một điềm báo gì đó.
"Không," Tịch Mộ Tuyết nói xong đã lộ ra vẻ tức giận, cô ta rất khó chịu nói: "Mộ Như, không phải, chị dâu, cô ấy thật đúng là. Cô ấy nói cô ấy đi mua quà cho má Vương rồi sẽ tự mình bắt xe trở về nên tôi đợi cô ấy ở nhà họ Tịch với bố mẹ. Chúng tôi đợi đến 7 giờ tối vẫn chưa đến. Khi tôi gọi điện thoại thì lại tắt máy, tôi nghĩ cô ấy có lẽ nhớ ra chuyện gì đó ở Đông Phương gia chưa xử lí ổn y thỏa hay không. Vì vậy, cô ấy mới không đến nhà họ Tịch mà vội vàng trở về Đông Phương gia. Có lẽ nào... "
Tịch Mộ Tuyết dừng lại khi nói xong, nhìn hai người đàn ông u ám trước mặt, cô ta thận trọng hỏi: "Chẳng lẽ, Mộ Như, chị dâu còn chưa về sao?"
"Cô ấy quay về rồi thì tôi sẽ không hỏi cô." Đông Phương Vũ trừng mắt nhìn Tịch Mộ Tuyết, sau đó bước nhanh về phía xe của anh ta, nói: "Cô ấy xuống xe ở trung tâm thương mại nào? Vị trí chính xác là ở đâu?"
"Ồ, ở ngã tư đường Tây Nam", Tịch Mộ Tuyết vội vàng trả lời, rồi nói thêm: "Lúc đó dừng đèn đỏ nên cô ấy đã đẩy cửa xe xuống trong khi em đang chờ đèn đỏ."
“Tôi biết rồi,” Đông Phương Vũ vừa nói vừa nhanh chóng khởi động xe, lái về phía cửa.
“Vũ, muộn như vậy rồi, anh còn đi đâu vậy?” Tịch Mộ Tuyết nhìn thấy Đông Phương Vũ lái xe rời đi, lập tức đuổi theo, rất không vui: “Vũ, chúng ta vẫn đang trong tuần trăng mật, mặc dù em đã nói là vì anh phải làm việc. Anh đáng lẽ phải đưa em đi hưởng tuần trăng mật trong kỳ nghỉ, nhưng cuối cùng thì anh lại chú ý đến hình ảnh của anh hơn đúng không? Thậm chí lại anh không quan tâm đến thể diện của nhà họ Tịch phải không? Nhưng anh hãy nghĩ cho Đông Phương gia... "
"Lại có chuyện gì?" Đông Phương Vũ không khỏi gầm lên: "Tôi phải đi tìm Mộ Như. Muộn như vậy cô ấy còn chưa về. Tôi đang rất lo lắng."
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tịch Mộ Tuyết ở ngoài cửa xe lẩm bẩm, rất khó chịu hét lên: “Cô ta đã lớn như vậy rồi, cũng không phải là trẻ con..."
Đáng tiếc cô ta còn chưa nói xong những lời này, xe của Đông Phương Vũ đã nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, anh cũng không có ý định nghe cô ta nói hết lời.
Cô ta sửng sốt một chút, quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện với Đông Phương Tuấn, nhưng lại phát hiện ra Đông Phương Tuấn cũng đã lên xe, đang nhanh chóng khởi động xe của mình.
Lần này cô ta thực sự bối rối, Tịch Mộ Như không phải là một con nhỏ xấu xí ở Đông Phương gia sao? Đông Phương Vũ lái xe đi tìm cô, hình như Đông Phương Tuấn cũng lái xe đi tìm cô?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...