Nhan Như nhanh chóng quay người đi về phía hậu trường với bức tranh của mình, nhưng vì vội vàng nên cô quên duy trì một tốc độ thanh lịch và ổn định, cô bước xuống như thể cô đang chạy trốn.
Dù vậy, vẫn có những tràng pháo tay như sấm của khán giả, nhưng cô không thể nhận ra tiếng vỗ tay đó có phải la ó hay không, điều duy nhất cô có thể nhận ra là sau lưng cô luôn bị ánh mắt lạnh lẽo dõi theo khiến cô lạnh rung.
Cuối cùng cô cũng lui vào hậu trường, các họa sĩ khác tiến lên bàn tán, ai cũng khen tranh của cô, họ nói khi triển lãm kết thúc, tác phẩm “Forgotten Life” của cô chắc chắn sẽ đoạt giải.
Nghe đến đây cô chỉ cười, không dám nói chuyện với mọi người nhiều hơn, mà lịch sự nói tranh của họ đẹp hơn, tác phẩm của cô quá dịu dàng, không trang nhã.
Sau vài lời xã giao, cô nhanh chóng xách túi bước ra ngoài cửa hậu trường, đương nhiên không thể ra bằng cửa trước, bởi vì nơi đó không an toàn, tốt nhất là nên yên lặng rời đi, vì vậy cô chọn cách rời đi bằng lối thoát hiểm.
Nhưng khi bước xuống lối thoát hiểm, cô lại rất hối hận vì đã không đi thang máy ngay khi vừa rẽ vào góc cua, bởi vì lúc này, trong tầm mắt của cô, cách cô một bước, một bóng người cao lớn uy nghiêm đang đứng trước mặt cô!Nhan Như thoáng hiện vẻ hoảng sợ hiếm thấy trên mặt, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng lại tình cờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vừa cởi kính râm của anh.
Bốn mắt đối diện nhìn nhau, trong chốc lát, Nhan Như như bị điện giật, hoàn toàn sững sờ, giống như bức tượng, không phản ứng.
Nhan Như phản ứng lại khi thấy người đàn ông đang tiến lại gần cô từng bước, theo bản năng cô lùi lại muốn thoát thân, tiếc là bậc thang thoát hiểm ở đây rất đi xuống thì dễ, còn leo lên thì khó.
Nhìn thấy anh đang đến gần, Nhan Như theo bản năng xoay người muốn chạy lên lầu, nhưng vừa quay đầu lại, cô đã phát hiện phía sau mình, không biết từ lúc nào đã có hai thanh niên mặc vest đen đứng đó.
Rõ ràng hai người đàn ông này là tay sai của ác ma, cô rùng mình một cái, sau đó cẩn thận lùi xuống cầu thang.
Nhưng cô vừa lùi được hai bước thì không thể lùi được nữa, lưng như va phải một bức tường, trên tường còn có nhiệt độ và nhịp tim, khi cô nhận ra thì mình đã nằm trong vòng tay cảu anh.
Cơ thể của cô va vào người đàn ông, cô bị cánh tay của người đàn ông đó điều khiển, cô không thể di chuyển trong vòng tay của anh.
Mùi đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ, kèm theo tiếng tim đập rõ ràng, khiến cô mất hồn trong giây lát, như trở về thời gian đen đủi trước đây, hơi thở ngột ngạt như muốn bóp chết cô.
Nhan Như cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng không may, cô càng vùng vẫy, lực khống chế của anh càng mạnh, hai cánh tay của anh giống như kẹp sắt.
Anh dùng hai tay vững vàng giam cầm cô trong lòng, không thể nhúc nhích, rồi đem cằm đặt ở trên đầu cô, rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm nữ nhân ngoạn ý trong tay, hơi khàn giọng nói: "Tịch Mộ Như, con tôi đâu?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...