Sau khi Tịch Mộ Như đi theo người hầu gái của Nam Cung Tần ra khỏi cửa, cô ta không lập tức đi vào căn phòng khác mà đẫn cô đi vào một con đường dài và hẹp, khoảng mười phút sau, cô ta dừng lại trong một căn phòng nhỏ.
Người giúp việc dùng chìa khóa mở cửa, sau đó nói với Mộ Như: "Vào đi, trong tủ có rất nhiều quần áo, trên tường có công tắc, muốn tôi! vào thay quần áo giúp cô không?"“Không,” Mộ Như một tay kéo chiếc áo vest của Đông Phương Mặc, sau đó đi vào phía cửa phòng trong bóng tối, vừa đi vừa đưa tay chạm vào vách tường cố gắng tìm công tắc đèn.
Nhưng cô lại chạm vào một vùng rộng lớn, vì vậy cô không thể không hỏi: "Công tắc ở đâu?"Câu trả lời cho cô là tiếng đóng cửa 'rầm', sau đó là tiếng bước chân của người hầu gái rời đi.
Mộ Như sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra đây không phải là phòng thay quần áo, đây là cô ta muốn nhốt cô trong phòng này, trong phòng này không có công tắc, rất có thể cũng không có quần áo.
Cô bị lừa, Đông Phương Mặc cũng bị lừa, khi Nam Cung Tần đi tìm người hầu này, anh ta chưa từng nghĩ sẽ trả lại cô lại cho Đông Phương Măch, hoàn toàn không! Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng cảm thấy lo lắng, đưa tay chạm vào bóng tối đến cửa sổ nhỏ, bên ngoài cửa sổ là bóng tối, trên bầu trời thỉnh thoảng có vài ngôi sao nhưng không thể giúp cô chiếu sáng phong cảnh trước mặt.
Cô không nhìn xuống phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc này cô cũng không biết Đông Phương Măch đang ở đâu nên không nhịn được hét lên: “Đông Phương Mặc, đừng đua nữa, đừng để bị Nam Cung Tần lừa, anh ta là một kẻ nói dối, tôi không ở trên sườn đồi đó, tôi không thể đến sườn đồi đó nữa! " Cô hét rất lâu, rất lâu, nhưng tiếc là không có ai trả lời, trong phòng trên đảo này vang lên giọng nói của cô, cũng không có người trả lời.
Tịch Mộ Như không biết rằng Đông Phương Mặc và Nam Cung Tần đã không ở trên hòn đảo này, mà là ở đảo Tứ Hoàn cách hòn đảo này không xa, khi Đông Phương Mặc đi thẳng đến đảo Tứ Hoàn, anh không thể nghe thấy tiếng hét của cô.
Tịch Mộ Như vốn dĩ rất buồn ngủ, cô vừa đói bụng vừa mệt mỏi, tiếng hét lớn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, cuối cùng giọng nói của cô trở nên khàn khàn, không thể hét được nữa, chỉ có thể dựa vào tường nhìn chiếc quạt nhỏ, nhắm mắt lại và từ từ đi vào giấc ngủ.
Trên đảo Tứ Hoàn, âm thanh chói tai của động cơ tốc độ cao và lốp xe cọ sát vào mặt đường vang lên rất gần tai Đông Phương Mặc, Đông Phương Mặc khẽ mỉm cười, vẫn chuyển phanh cùng ga nhanh chóng và bình tĩnh.
Chết tiệt, chuyện này quá khốc liệt!Đông Phương Mặc chế nhạo sau khi thành công tránh được sự trấn áp của anh ta, liệu ham muốn thành công nhanh chóng và kiếm lợi nhanh chóng khiến anh ta choáng váng, hay anh ta đủ tự tinh để biết rằng anh ta có thể ép anh xuống biển ở bên cạnh.
Chỉ là trò chơi mới bắt đầu, nếu phân thắng bại nhanh như vậy rồi kết thúc sớm thì thật lãng phí cơ hội hiếm có để Đông Phương Mặc lộ diện.
Những người đứng xem đua xe không chỉ là người của Đông Phương Mặc và Nam Cung Tần, mà cả những người ăn chơi trong thế giới ngầm thích, mọi người đều rất thích thú với cuộc đua này.
Mười một năm trước, Tần Tấn 18 tuổi, Đông Phương Vũ cũng 18 tuổi tham gia cuộc đua xe quy mô lớn của tổ chức ngầm, lần đó Tần Tấn là quán quân mà Đông Phương Vũ thì bị lăn xuống vách đá rồi rơi xuống biển.
Bây giờ, sau 11 năm, Tần Tấn trở thành Nam Cung Tần, nhưng Đông Phương Vũ không còn sống nữa, nhưng anh trai Đông Phương Mặc của anh ta, người chưa bao giờ tham gia bất kỳ cuộc đua nào, lại xuất hiện lần đầu tiên trên đường đua xe của thế giới ngầm.
Khi khúc cua đầu tiên trôi qua êm đềm, cuộc cạnh tranh giữa hai chiếc xe nhanh chóng trở nên gay gắt, một bên màu bạc, một bên màu xanh lam, trong đêm với những vì sao thưa thớt, giống như hai tia chớp cắt ngang bầu trời đêm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...