Trái tim của Trịnh Nhất Phàm rung lên, anh còn có chị gái, lại còn nhiều bệnh nhân, anh cần phải cầm dao mổ trên tay, anh muốn giải cứu những người bị bệnh tim, lý tưởng của anh là trở thành một bác sĩ tốt, anh! “Hừ, em quỳ gối cầu xin tôi vì nó sao?” Giọng nói của Đông Phương Mặc lạnh như gió tuyết thổi trên dãy Thiên Sơn, lạnh thấu xương.
Thân thể của Mộ Như lại quỳ xổm trên mặt đất, không ngừng quỳ lạy, giọng nói yếu ớt vang lên rõ ràng từng chữ từng chữ một, chậm rãi lặp lại một câu: "Xin anh giơ cao đánh khẻ, thả Trịnh Nhất Phàm đi!"Xung quanh chìm vào khoảng im lặng chết chóc, gió đêm thổi qua, Mộ Như cảm thấy lạnh vô cùng, lại còn quỳ rạp một hồi lâu trên mặt đất.
Rõ ràng là mùa hè, rõ ràng là đã mặc áo ngắn tay rồi, rõ ràng là! Nhưng đêm hè lạnh! lạnh quá!Mùa hè vừa mới bắt đầu, vậy tại sao cô lại cảm thấy cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông?Bởi vì người có thể cho cô hơi ấm, người duy nhất sẵn sàng cho cô hơi ấm, sẽ vĩnh viễn nói lời chia tay với cô.
Tạm biệt mãi mãi!Sắc mặt Đông Phương Mặc cho thấy anh hiện tại đang rất tức giận, hai tay không tự chủ nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi cả gân, anh rõ ràng cảm giác được nhân tố khát máu trong huyết quản đang chảy rất nhanh, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống đầu gối của Mộ Như dưới chân, anh gần như mất trí.
Mộ Như, người phụ nữ từng là vợ của anh, giờ lại là tình nhân của anh, thật khôngngờ—Tư thế khép nép, giọng điệu van xin của cô gái, đang bò dưới chân anh, phẩm giá của cô đã biến mất, cô đã bị anh giẫm dưới lòng bàn chân từ lâu, để anh tùy tiện làm nhục, nhưng-Tại sao, anh không có chút cảm giác hạnh phúc nào, không có cảm xúc vui vẻ nào cả? Nhưng thứ nhanh chóng trào dâng trong lòng anh là sự tức giận không gì sánh được?Anh tức giận đến mức không thể chờ đợi được mà muốn đâm chết Trịnh Nhất Phàm trước mặt bằng một nhát dao, để nó sẽ không bao giờ xuất hiện trên thế giới này nữa!“Xin anh giơ cao đánh khẻ, để Trịnh Nhất Phàm đi!” Mộ Như lập lại lần thứ ba, giọng cô trầm thấp, có chút run rẩy.
Cô là phụ nữ đang mang thai, bởi vì cô quỳ trên đất lâu, vừa lạnh vừa đói, cơ thể không còn sức chống đỡ để ngóc đầu lên, nên cô chỉ có thể nằm bất động trên mặt đất, chống trán xuống đất, liên tục dập đầu.
Cảnh này trong mắt Đông Phương Mặc và Trịnh Nhất Phàm, là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Tư thế khép nép của Mộ Như, giọng nói yếu ớt run rẩy nhưng vô cùng trong trẻo, giống như tiếng khóc thầm, tấm lưng mỏng manh nhưng mạnh mẽ, bi thương đến mức khiến người ta muốn ôm cô vào lòng ngay lập tức!Hai mắt Trịnh Nhất Phàm đỏ hoe, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi, người ta nói người đàn ông rơi nước mắt bên trong, họ sẽ không rơi ra ngoài, nhưng trước sau gì cũng là buồn.
Anh thực sự hối hận vì đã không nghe theo lời khuyên của chị gái, không chịu đựng nỗi đau nhớ nhung, liều lĩnh đến mức trở về Tân Hải để tìm Mộ Như, không những không đưa cô đi được mà anh còn đặt cô vào hoàn cảnh thiệt thòi.
Mộ Như, Mộ Như, em là người mạnh mẽ, em đối với một Trịnh Nhất Phàm bình thường như vậy, hèn mọn cầu xi một ác ma, làm sao anh ta có thể buông tha cho em? Làm sao để anh ta có thể thôi ngay đây?Xung quanh im lặng chết chóc, ba con người, ba dòng suy nghĩ khác nhau cứ trào dâng trong tim, vì họ đều là những người quan trọng nhất trong trái tim đối phương.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...