Cảm giác duy nhất chính là anh đang sỉ nhục cô, mạnh mẽ nhục nhã cô, cô chật vật giãy dụa, muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của anh, muốn thoát ra khỏi môi của anh.
Những những ý muốn này của cô chẳng có ích lợi gì cả, sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, hai tay cùng hai chân của Đông Phương Vũ kẹp chặt cơ thể cô như hai chiếc kẹp sắt, thậm chí tay cô còn bị một tay anh nắm chắc! Trong miệng của Mộ Như, chiếc lưỡi thô ráp của Đông Phương Vũ đã nhẹ nhàng gõ vào vỏ ngọc trai của cô, một mùi rượu vang đỏ nồng nặc bốc lên, cuối cùng Mộ Như cũng biết anh đã uống rượu nên nhìn anh lúc này phát điên như một người say rượu, cô đoán tối nay anh đã uống rất nhiều.
Đông Phương Vũ không biết mình có phải thật sự đã uống quá nhiều hay không, nhưng vào lúc này nụ hôn của anh vừa độc đoán vừa mãnh liệt, đè Mộ Như lên thân xe Mercedes-Benz của anh, chiếc lưỡi thô ráp của anh bắt lấy lưỡi của Mộ Như, mút dữ dội, điên cuồng càn quét từng tấc lãnh thổ trong miệng cô.
Đông Phương Vũ tham lam nuốt vào miệng chất dịch cơ thể thơm phức và hơi có mùi cà phê của Mộ Như, chất dịch trong cơ thể giống như suối nguồn đã mất từ lâu trong sa mạc để nuôi dưỡng tim và phổi của anh, một cảm giác mà anh chưa từng cảm nhận được bao quanh trái tim anh.
Tại thời điểm này, anh đã quên thân phận của mình, anh chỉ muốn làm nhục cô, anh đã quên cơn giận vừa rồi, anh đã quên danh tính của anh vào lúc này không phù hợp với cô, anh đã quên--Anh chỉ biết cô đang ăn nằm với những người đàn ông khác, điều này khiến anh không thể chấp nhận được, vì vậy anh điên cuồng chặn đường thở của cô, cướp đi hương thơm quyến rũ của cô! Phương thức hôn của Đông Phương Vũ quá mạnh mẽ quá độc đoán, như muốn nuốt trọn cả cơ thể của Mộ Như vào trong bụng, chặn tất cả hơi thở của cô, thậm chí hơi thở còn mang theo mùi máu tanh.
Mà bàn tay to của anh cũng không nhàn rỗi, khi cô không thở nổi mà trở nên yếu ớt, anh nhanh chóng kéo quần áo trên người cô, dùng sức một chút, anh trực tiếp xé nát bộ quần áo thô tục trên người cô!.
Mộ Như bị áp đảo bởi cảm giác ham muốn đột ngột của Đông Phương Vũ, cô chỉ cảm thấy tất cả không khí trong lồng ngực của mình đều bị anh hút đi một cách điên cuồng.
Giờ phút này, Mộ Như không còn nghĩ tới tại sao tất cả những người trong gia tộc Đông Phương đều BT như vậy, nghĩ đến cũng vô dụng, hiện tại cô phải cố gắng hết sức, bởi vì nếu không giãy dụa có lẽ cô sẽ chết ngạt.
Nhưng mà thân thể và tay của cô đều bị Đông Phương Vũ khống chế rất chặc, cho nên cô chỉ có thể dùng chân của mình, trong bóng tối không nhìn thấy gì, chân không ngừng đá, chỉ nghĩ đến việc khiến Đông Phương Vũ đau, đá anh đi, để thoát khỏi cái miệng đầy cường thế của Đông Phương Vũ càng sớm càng tốt, cô cần hít thở bầu không khí trong lành vốn đã vô cùng thiếu thốn.
Tuy nhiên, cuộc đấu tranh trong tuyệt vọng của Mộ Như không những không buộc Đông Phương Vũ phải rút lui, mà càng khiến xúc tác ham muốn của Đông Phương Vũ trỗi dậy, kích thích ham muốn kiểm soát của người đàn ông.
Vì vậy, Đông Phương Vũ lúc này hoàn toàn không để ý đến cái chân đang đá của Mộ Như, anh đè chặt nửa người trên của cô lên thân xe, không ngừng hôn lên miệng Mộ Như nhưng không có nới ra một chút nào, cũng không muốn thả ra chút nào.
Lúc này anh chỉ muốn đè người phụ nữ có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực chất lại vô cùng cứng đầu này xuống, cho cô một chút ánh nắng, cô sẽ nở rộ như hoa dưới thân anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...