"Tịch Mộ Như, đừng mở miệng ra là nói những điều vô nghĩa, được không?” Đông Phương Vũ sắp phát điên lên với người phụ nữ nhỏ bé này, giọng nói không thể không tăng lên vài decibel: “Nhà họ Tịch phá sản thì có liên quan gì đến Đông Phương gia, chính Nam Cung Tần mới là người đã phá hoại nhà họ Tịch, tại sao Nam Cung Tần lại làm như vậy, không phải em là người rõ nhất sao? Nếu em không có...
"Lời nói của Đông Phương Vũ lúc này là vô ích, bởi vì anh không dám nghĩ nếu Tịch Mộ Như không kết hôn với Đông Phương gia, thì người kết hôn sẽ là Tịch Mộ Tuyết, còn Tịch Mộ Như sẽ kết hôn với Nam Cung Tần, như vậy...“Đúng, đúng, tất cả đều là lỗi của tôi và nhà họ Tịch”, Tịch Mộ Như nhanh chóng ngăn lại lời nói của Đông Phương Vũ, sau đó không nhịn được lớn tiếng kêu lên, “Nếu đã như vậy thì Đông Phương nhị thiếu gia, nhà họ Tịch đã làm sai nên đã phải phá sản, còn tôi làm sai nên con tôi bị Đông Phương Mặc phá bỏ, sau đó đuổi tôi đi, vậy xin hỏi Đông Phương Nhị thiếu gia bây giờ phải làm thế nào? Anh sẽ chăm sóc tôi sao? Nhưng tôi với anh có quan hệ gì? Tôi đang ở với ai thì liên quan gì đến Đông Phương gia mấy người?"Nói đến đây, nước mắt của Mộ Như không tự chủ được lăn dài, nghĩ đến cảnh cô bị Đông Phương gia đuổi cô ra khỏi nhà, nghĩ đến sự đối xử mà cô phải chịu đựng ở Nhất Thốn Mặc của Đông Phương gia, nghĩ đến mình đau đớn trong căn chồi bên ao cá chờ con mất đi, nghĩ đến cảnh mẹ bị một nhóm người đánh đập đến chết...Mỗi khi nhớ lại những điều này, lòng cô như bị dao cứa vào, vì vậy cô thường cố gắng không nhớ về những chuyện đó, cố gắng bình tĩnh và sống một cách thật tốt.Cô thường dùng những kiến thức trong những cuốn sách để thuyết phục bản thân rằng không phải lúc nào con người cũng sống trong quá khứ, con người phải dũng cảm đối mặt với thực tế và phải nhìn về phía trước, vì con người phải sống cho hôm nay và hướng về ngày mai, ngày hôm qua thì không còn nữa...Vì vậy, sau cái chết của mẹ, cô đã dần buông bỏ hận thù, toàn tâm toàn ý tìm một công việc ổn định sau Tết, sau đó chuyển đến ký túc xá sống một cuộc sống giản dị.Cô thậm chí còn nghĩ sau khi đi làm, cô không chỉ được làm chính thức mà còn kiếm một số công việc lặt vặt vào buổi tối, sớm trả lại tiền cho Trịnh Nhất Phàm, sau đó đến một thành phố xa lạ chôn sạch tất cả quá khứ rồi bắt đầu lại cuộc sống mới.Tuy nhiên, ai có thể ngờ Tết còn chưa trôi qua, cô còn chưa kịp nhận ra những ý nghĩ này thì Đông Phương Vũ, một người thần kinh không bình thường, không ngờ lại đến trước cửa nhà cô.Đông Phương Vũ nghe Mộ Như nghiêm túc hỏi, cảm thấy không cần thiết phải giải thích, nhìn nữ nhân đang khóc ngồi xổm ở trên sô pha, trái tim của anh khẽ run lên, liền chậm rãi đi về phía trước."Được rồi, Tịch Mộ Như, em thích nói thế nào thì nói, tôi không biết em có nghĩ chính Đông Phương gia đã khiến nhà họ Tịch phá sản hay không", Đông Phương Vũ khó chịu nói, sau đó vươn tay đẩy cô đang ngồi xuống ghế sô pha xuống, sau đó nắm lấy vai cô lắc mạnh bằng cả hai tay, hét vào mặt cô: "Nhưng, Tịch Mộ Như, tôi vẫn câu nói đó, Trịnh Nhất Phàn là em họ của tôi, tôi không cho phép em có bất kỳ quan hệ nam nữ không đúng đắn với nó, bởi vì em là người phụ nữ của Đông Phương Mặc, không thể có bất kì quan hệ nào với nam nhân khác, trong cuộc đời này em chỉ có thể là nữ nhân của tôi, những nam nhân khác...
"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...