Nghe xong lời Mộ Như nói, Liễu mẫu liền đưa bát hoa quả trêи tay cho Mộ Như, rồi xoay người đi chuẩn bị làm những thứ mà Mộ Như đã nói.
Mộ Như bưng đĩa hoa quả đến đại sảnh, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của mọi người rồi nhanh chóng bước vào bếp, tình cờ Liễu mẫu đã chuẩn bị sẵn tất cả những thứ này, cô liền cầm lấy rồi bước ra ngoài.
Mộ Như mặc sườn xám, chân đi một đôi giày cao gót ba phân, một tay cầm chai nước, tay còn lại là chậu và khăn. Sự kết hợp này trông rất buồn cười, giống như một vở hài kịch.
“Cô Tịch, cô… là đang diễn cho chúng tôi xem một vở kịch sao?” Lời nói của Đông Phương Mai rõ ràng là chế giễu.
Bà không ngờ rằng Tịch Mộ Như lại bước vào Nhất Thốn Mặc, càng không thể ngờ cô lại có thể tự do ra vào trong nhà của Đông Phương gia một cách vô liêm sỉ như vậy.
Sau khi nghe lời nói của Đông Phương Mai, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó không khỏi bật cười, bởi vì cách ăn mặc của Tịch Mộ Như và những thứ cô cầm lúc này thực sự có vẻ rất buồn cười.
Nghe Đông Phương Mai nói xong, Mộ Như hơi nhíu mày, rồi nhàn nhạt nói: “Đông Phương phu nhân, nhị thiếu gia kêu tôi đến đây lấy những thứ này, bởi vì mắt cá chân của cô Khuông đanh bị thương.”
Mộ Như nói xong lời này, cũng không liếc nhìn những người trong đại sảnh nữa, mà vội vàng bước ra khỏi đó.
Tuy nhiên, do cô bước đi hơi vội vàng lại đi giày cao gót chưa quen, khe sườn xám lại quá hẹp nên không thể bước được, khi bước ra ngoài sảnh thì chiếc sườn xám ở phía sau dường như bị giẫm lên. Cô theo bản năng ngả người ra sau rồi chồm người về phía trước nên cơ thể đột ngột mất thăng bằng ngã thẳng về phía trước.
“Ôi…” Mộ Như hét lên gần như theo bản năng, cái ấm và cái chậu trong tay đồng loạt văng ra ngoài, thân thể lăn lộn trêи mặt đất, chỉ cần sơ ý lăn qua một lần nữa, nước sôi từ trong ấm lập tức đổ lêm thân thể cô.
“Đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân!” A Mẫn vừa bước vào cửa đại sảnh đã thấy Mộ Như lăn lộn trêи đất, lo lắng quên mất chuyện Mộ Như không còn là vợ đại thiếu gia nữa, mà chỉ giúp một tay, cô ấy hét lớn: “Đại thiếu phu nhân sao lại bị ngã vậy, cẳng thận bị bỏng!”
Với tiếng hét của A Mẫn, làm tất cả mọi người trong hội trường đều đứng dậy, đi đến lối vào của đại sảnh, họ nhìn thấy Mộ Như đang được A Mẫn giúp. Đầu tóc cô thì rối bù, lớp trang điểm trêи mặt nhòe đi vì nước. Sườn xám thì bị rách một chỗ lớn, phần tồi tệ nhất là đôi chân trắng nõn của cô đã đỏ ửng, rõ ràng là bị bỏng do nước sôi.
Đông Phương Mai nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tịch Mộ Như liền có chút không vui nói: “Cô Tịch, sao cô có thể đi đứng không cẩn thận như thế? Một chậu nước và một chiếc khăn tắm cũng không nặng lắm?”
“Tôi nghĩ cái gì đó đã mắc vào váy của tôi, vì vậy tôi mới …” Mộ Như lúng túng giải thích, đồng thời dùng tay kéo chiếc sườn xám đã bị xé toạc ra, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.
“Được, được rồi, A Mẫn nhanh chóng đưa cô Tịch lên lầu thay quần áo”, Đông Phương Mai hơi bất mãn xua xua tay, hoàn toàn không có kiên nhẫn, lúc quay người lại, bà nói: “Nhớ đưa cô ấy đến phòng giành cho khách, vì cô ấy không còn là người ở đây nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...