Hôn nhân của tôi chết năm 16 tuổi


“Hoa của tôi, huhuhu hoa hồng của tôi...”

Ban công, Mạnh Tri đang ôm một đống hài cốt hao hồng vừa nhặt từ dưới lầu nhưng đã bị dập nát thảm thê mà khóc rống.

Thì ra cái bóng đen sau lưng Thẩm Hàn Tế là hoa hồng do anh giấu đi chuẩn bị tặng cho cô, lại bị cô cho là ma, quét một cái liền rơi xuống lầu, đóa hoa mỏng manh yếu ớt không thể chịu nổi liền tan nát, cánh hoa rơi đầy một hộp giấy, chỉ còn lại một bó cuống hoa trơ trọi.

Thế là bó hoa này, trước khi rơi xuống là một bóng hồng tuyệt thế xinh đẹp động lòng người, sau khi rơi xuống liền biến thành lão Vương hàng xóm tóc rụng đầu hói gần đất xa trời.

“Đừng khóc nữa được không, ngày mai tôi lại mua cho em một bó.” Thẩm Hàn Tế giơ tay ra muốn mang đống hài cốt kia đi.

Mạnh Tri nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại, dậm chân: “Không được! Tôi chính là muốn bó này huhu... anh không được vứt nó đi.”

Đây là món quà đầu tiên trong đời cô bất ngờ được Thẩm Hàn Tế tặng ngoài cái nhiễm sắc thể gia truyền kia, ý nghĩa rất trọng đại đó. 

“Anh giúp tôi nhặt hết tất cả các cánh hoa lại, một phần để pha trà một phần để tắm, còn một phần ít thì để làm hoa khô treo lên trên tường, một chút xíu cũng không được ném đi.”

Mạnh Tri ngẩng đầu, ánh mắt ướt át nhìn Thẩm Hàn Tế, “Đúng rồi, tôi còn muốn để lại một ít để Trần Tẩu làm bánh hoa hồng.”

Thẩm Hàn Tế muốn nói đây là hoa để ngắm, không giống với hoa để làm đồ ăn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô lại không nói ra, ngồi trước mặt cô, trong lúc cô đang phân chia phần dùng để nấu trà thì dùng tay xoa lên gò má mềm mại đầy xúc cảm của Mạnh Tri.

Cái đứa ngốc này.

Cả ngày mở phim thần tượng trong nhà, quanh co cả nửa ngày, ý muốn như vậy anh làm sao không biết được.

Nhưng mà người này sao lại gấp vậy chứ? Gấp đến nổi ngủ một giấc cũng muốn nói cho anh biết, gấp đến nỗi cũng không muốn đợi thêm một ngày nữa. 
Thế thì đành chịu thôi, anh chỉ có thể để màn tỏ tình lãng mạn trong bữa tối dưới ánh nến đã được lên kế hoạch vào ngày mai dời đến tối nay, nhưng mà không có bàn ăn dưới ánh nến, món quà ăn đặt cũng chưa đến kịp, ở nhà chỉ giấu một bó hoa định ngày mai tặng cho cô.

Cứ tặng một bó hoa dỗ cô trước đã, Thẩm Hàn Tế chính là nghĩ như vậy – nếu như không phải anh quên nghĩ đến khả năng Mạnh Tri sẽ “giơ tay bẻ hoa” như thế này. 

Mạnh Tri giống như một con cún nhỏ cà cà đầu trong tay anh, sau đó hít hít mũi, đứng dậy, mở ra hộp đựng bó hoa hồng kia.

Cô ôm cái hộp đặt một bên, sau đó đặt tất cả cánh hoa rơi ra vào trong.

Có vài đóa hoa còn ương ngạnh sót lại hai cánh hoa, giống như hai cái răng quật cường cuối cùng bà già bảy mươi tuổi, Mạnh Tri ngắt chúng xuống.

Cô làm rất tỉ mỉ, bộ dáng rất nghiêm túc.


“Đóa hoa này còn được.” Thẩm Hàn Tế khó mà tìm ra được một đóa hoa rơi không thảm hại cho lắm, tuy là cánh hoa cũng đã lưu lạc khắp chốn rồi nhưng may mà vẫn có thể nhìn ra được đây là một đóa hoa hoàn chỉnh.

“Ờ.” Mạnh Tri nhỏ giọng đáp lại một tiếng, nhận hoa từ trong tay anh, làm ra vẻ cũng muốn ngắt cánh hoa ra.

“Mạnh Tri.” Thẩm Hàn Tế nhìn cô có chút suy sụp thì thở dài một hơi, nhớ đến “Ba trăm sáu mươi lời tỏ tình bách khoa toàn thư” trong phần ghi chú ở điện thoại, nói: “Em ngắt từng cánh hoa xuống đi, tôi có lời muốn nói với em.” 
Ý gì đây? Nói với cánh hoa thì liên quan gì với nhau? Mạnh Tri nghe không hiểu, nhưng vẫn cầm đóa hoa kia lên, ngắt một cánh hoa xuống.

Một cánh.

“Mạnh Tri, rất vui đã quen em được mười năm rồi, cám ơn em đã xuất hiện trong đời tôi, em là sự tồn tại đẹp nhất trong cuộc đời này.” Anh chậm rãi nói.

Mạnh Tri lập tức bưng miệng, đôi mắt vừa khóc xong lại đỏ lên rồi.

“Tiếp tục đi,” Thẩm Hàn Tế dùng ánh mắt ra hiệu đóa hoa hồng trong tay Mạnh Tri.

Hai cánh.

“Tôi thích em, tôi cũng không biết vì sao tôi lại thích em đến như vậy, nhưng thích chính là thích, ai cũng không thể thay thế được em.”

Ba cánh.

“Tôi cảm thấy trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy an tâm hơn việc nửa đêm tỉnh giấc em vẫn còn nằm trong lòng tôi.”

Bốn cánh.

“You are my today and all of my tomorrows.”

...

Lúc trước có đánh chết Thẩm Hàn Tế cũng không tin mình lại có thể nói ra những lời sến súa như vậy, nhưng nói rồi thì nói rồi, ở đây chỉ có hai người bọn họ, anh cũng sẽ không xấu hổ, đồng thời cảm giác khi nói ra hình như cũng rất tốt. Hơn nữa, Mạnh Tri ở trước mặt đang cảm động đến khóc thút thít rồi kia kìa. 
Nói đến cuối cùng, Mạnh Tri cẩn thận nhìn đóa hoa hồng chỉ còn lại ba cánh hoa trong tay.
 


Cô nhẹ nhàng ngắt một cánh xuống, sau đó tràn đầy chờ mong nhìn người đàn ông trước mặt, con ngươi ánh lên ngôi sao trên trời.


Thẩm Hàn Tế: “Ờ... em, em, gặp được em là chuyện tốt đẹp nhất trong đời anh.”

“không được, cái này lúc nãy anh nói rồi.” Mạnh Tri vỗ bàn, “Tôi muốn nghe cái mới, anh nghĩ kỹ lại xem.”

Thẩm Hàn Tế đột nhiên hối hận bản thân làm ra nói lời yêu thương với hoa hồng play này, bất lực xoa đầu.

Lời yêu thương lãng mạn như thế nào đi nữa thì cũng có lúc nói hết, nếu như những câu trước toàn bộ đều là lời bộc lộ thật lòng củ Thẩm Hàn Tế, thì mấy câu phía sau là trong mấy cuốn tiểu thuyết và kịch bản phim mà anh xem qua trước đó, còn sau nữa thì, lần đầu tiên trong đời Thẩm Hàn Tế cảm nhận được lượng kiến thức không đủ dùng là như thế nào.
Lúc Mạnh Tri mở phim thần tượng anh sao lại không để ý xem một chút sau đó nhớ vài lời thoại chứ.

Mấy cánh hoa này cón nhiều hơn anh tưởng tượng nữa.

“Nhanh lên.” Mạnh Tri đẩy đẩy cánh tay anh.

Lời ngon tiếng ngọt là chuyện đơn giản nhất có thể dỗ một cô gái đang mất hết hy vọng.

Mạnh Tri cảm thấy mình có thể nghe cả đời cũng được.

Thẩm Hàn Tế nghĩ một hồi, nói: “mon coeur" je t\'aime." (Tâm can bảo bối anh yêu em.)

Mạnh Tri nhíu mày: “Đang nói cái gì thế?”

Thẩm Hàn Tế nắm tấy tay cô: “Tiếng Pháp, được không?”

“Được.” Tuy Mạnh Tri nghe không hiểu nhưng cũng gật đầu, còn lại hai cánh hoa, cô đem đến trước mũi hít một hơi thật sâu, lại ngắt xuống một cánh, “Còn một câu nữa.”

Thẩm Hàn Tế thật sự không nghĩ ra được câu nào khác đang suy nghĩ xem có nên phiên dịch lại lời vừa nãy cô nghe không hiểu qua loa cho qua không, nhưng mà trong đầu đột nhiên xoẹt qua một tia sáng, quên mất là nghe ở đâu rồi, thâm tình nói: “Em chính là áng mây đẹp nhất nơi chân trời của anh, khiến anh dùng trái tim này, ờ, lưu giữ em ở lại.”

Kỳ lạ quá, thâm tình một hồi đột nhiên muốn hát lên là chuyện gì đây?

Mạnh Tri đang căng thẳng mong chờ câu tiếp theo phun ra một phát.

Cô ho khan vài tiếng, “Anh, anh nghe ở đâu đấy?”

Thẩm Hàn Tế cảm thấy lấy tay vuốt lưng cho cô, anh mắt hơi trốn tránh: “Sao? Tôi, cũng không rõ lắm, chắc là lúc có xem trên phim hay đọc trong sách gì đó.”


Mạnh Tri vẻ mặt nghi ngờ ngẩng đầu: “Are you chắc chắn?”

Thẩm Hàn Tế: “..., tôi cũng không chắc lắm.”

Mạnh Tri lôi điện thoại ra, mở nhạc lên.

Thế là ngoài ban công vốn đang được những lời đầy yêu thương làm nổi bật lên không khí lãng mạn đột nhiên bị thần khúc quảng trường chiếm chổ, giọng hát cao vút của Phượng Hoàng Truyền Kỳ vang lên: “Em là áng mây đẹp nhất phía chân trời của anh, để anh dùng trái tim này lưu giữ em ở lại~ (yo lưu giữ lại!)” 
Thẩm Hàn Tế đen mặt.

Mạnh Tri vừa hát vừa thở dài.

Đại thần chính là đại thần, cái loại thần khúc mà nhân dân cả nước đều biết này thế mà lại chưa từng nghe qua, chỉ nhớ được hai câu, còn dùng để tỏ tình với cô. Cô có thể hiểu đây là một loại giả thất bại bility biến hình không. 
Mạnh Tri hát xong, còn ở trước gương mặt âm trầm của Thẩm Hàn Tế mà lắc lư hoạt động gân cốt, sau đó tắt nhạc: “Được rồi, không làm khó anh nữa. Tối nay tôi rất vui rất cảm động, màn tỏ tình của anh cả đời này tôi cũng không thể quên được, không còn nuối tiếc gì nữa, thật đó.”

Cô vốn cho rằng Thẩm Hàn Tế thực sự sẽ không bù đắp thêm lời tỏ tình của mình đâu, tuy là hôm nay cũng xảy ra vào chuyện ngoài ý muốn, nhưng nhìn chung thì cũng xem như viên mãn đi. Cái người khó ở như Thẩm Hàn Tế có thể nhớ đến tặng hoa cho cô, còn nói những lời yêu thương sến súa không phù hợp với khí chất của mình như vậy, thực sự, đã rất khó có được rồi. 
Gương mặt trắng nõn của Mạnh Tri dưới ánh đèn như một quả táo ngọt ngào mọng nước, cười sáng lạng: “Chúng ta đi ngủ đi.”

Chúng ta, đi ngủ đi.

Câu nói đơn giản biết bao.

Thẩm Hàn Tế nhìn chằm chằm vào mặt cô. Cô thật sự không biết, hay là, đơn thuần đến đáng yêu.

Mạnh Tri cẩn thận đặt đóa hồng còn một cánh một bên, sau đó lại sửa lại đống cuống hoa trơ trọi trên bàn một chút, hít sâu một hơi: “Thơm thật đó.”

Thẩm Hàn Tế trầm mặc.

Xem ra là thực sự không biết.

Anh thấy cô giữ lại đóa hoa còn một cánh kia đột nhiên có chút kỳ quái: “Không phải còn một cánh sao? Sao không nói hết luôn?”

“Không thể nói hết.” Mạnh Tri nhìn anh, “Anh không phải đã “hết gạo sạch đạn” rồi sao, cánh hoa cuối cùng tôi lưu lại đó, sau này muốn nghe thì lại lôi ra, anh không được chơi xấu, đi suy nghĩ lời mới đi”

Lúc Thẩm Hàn Tế nghe đến từ “hết gạo sạch đạn” này lông mày liền giật vài cái, sau đó lại nghe cô nói những lời phía sau, trong lòng như bị một con mèo cào qua một cái, có hơi ngứa, có chút nhột, cũng có chút ngọt.

Anh gọi cái người nào đó đã đang ngáp lên ngáp xuống chuẩn bị đi ngủ, “Trở lại đây.”

“Hả?” Mạnh Tri khó hiểu quay người, giây sau, đã bị ôm lấy đầu, hai đôi môi liền dán sát vào nhau.

Anh nhẹ nhàng gặm một cái rồi buông ra, cầm lấy đóa hồng chỉ còn lại một cánh hoa kia, ngắt đi: “Đây là cánh cuối cùng.”


“Anh...”

“Sau này không cần cánh hoa gì nữa, em muốn nghe thì tôi sẽ nói, mỗi ngày đều nói.”

“...”

Vừa muốn nổi giận lại bị làm cho cảm động rồi.

Hai người ngồi đối diện nhau ngoài ban công, ở giữa là cái bàn thấp, Mạnh Tri vươn nửa người về phía trước, ngẩng đầu: “Vậy hôn thêm cái nữa.”

Anh muốn hôn thêm rất nhiều lần nữa.

Thẩm Hàn Tế cười đưa người sang.

Gió đêm thổi qua, ánh trăng dịu dàng, dưới lầu bóng cây trùng trùng, lá cây vây quanh vang lên tiếng “xào xạc”, trên mũi quanh quẩn mùi hương hoa hồng nhè nhẹ, còn có mùi vị ngọt ngào của cô. Thẩm Hàn Tế không tự chủ mà hôn sâu hơn, bắt lấy ót của cô, đưa đầu lưỡi vào.

Anh rõ ràng không có nhiều kinh nghiệm, lần trước ở An Thành tối đó là nụ hôn đầu của anh nhưng rất kỳ lạ, cơ thể hai mươi ba tuổi gặp được cô liền phản xạ có điều kiện, hơn nữa đã trở thành bản năng, như đã hôn qua vô số lần rồi, ngón tay anh thành thục mà sờ lên vành tai cô, đầu lưỡi đuổi theo lưỡi của cô, dẫn dắt cô chơi một trò chơi đầy ám muội. 
Mạnh Tri cảm thấy tư thế này có chút mệt.

Giữa hai người lại đặt một cái bàn nhỏ, bên trên là cành và lá hoa hồng của cô. Thẩm Hàn Tế người này hôn bá đạo như vậy, ngồi rất thẳng, nhưng cô bị giữ chặt ót, chỉ có thể dùng sức vươn người tới phía trước.

Mạnh Tri nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, tay đặt lên bàn, anh hôn càng sâu, bàn tay cô đặt trên bàn cứ như thế mà vươn người tới.

Hô hấp đan vào nhau, cơ thể th nhớ từng bước, lúc này anh nên kéo cô vào lòng, sau đó chặn ngang eo ôm lên, rồi lại ném lên giường bên trong.

Có người tình, làm chuyện vui vẻ.

Thế là Thẩm Hàn Tế cũng theo phản xạ có điều kiện của cơ thể mà làm, anh đang muốn đưa tay ra, đột nhiên, môi Mạnh Tri cứng đờ, luôn nhắm mắt lại.

Cô phút chốc thu người lại.

Môi lưỡi hai người đang quấn lấy nhay tách ra, ở giữa kéo ra một sợi chỉ bạc đầy ái muội.

Thẩm Hàn Tế nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Mạnh Tri trừng mắt, cúi đầu xuống.

Đôi tay ngọc ngà thon dài của cô, vừa nãy vì để chống đỡ cơ thể mà miết lên mặt bàn, lúc đó, lại đặt lên đống cành hoa trơ trọi trên bàn.

Loạn ý tình mê đầy ám muội, bản năng, muốn giao bản thân cho anh ta chớp mắt mà tan biến.

“Aaaaaaaa! Thẩm Hàn Tế hoa anh mua tặng tôi còn chưa nhổ sạch gai!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui