Mạnh Tri há miệng, cả người giống như bị đông cứng lại, trong đầu bùm một cái, một trận pháo hoa rực rỡ phát nổ.
Nơi bị thương bị anh ngậm cẩn thận mút lấy, một chút cũng không thấy đau.
Mặt Mạnh Tri nhanh chóng bắt đầu nóng lên, miệng cô bị chặn lại, nức nở rên lên một tiếng, cảm thấy có chút khó thở, răng nhẹ nhàng khép lại, dứt khoát cắn một cái.
Đầu lưỡi của Thẩm Hàn Tế sau khi bị cô không nặng không nhẹ cắn một cái cũng cảm thấy đau, liền thu về. Mạnh Tri nhanh chóng mượn cơ hội này mà đấm vào ngực anh hai cái.
“Ưm ưm.” (Buông ra)
Thẩm Hàn Tế nhướng mắt lên, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô trông rất đáng yêu, thế là không những không buông ra mà còn nắm lấy hai tay đang làm loạn của Mạnh Tri.
Anh nắm lấy tay của cô, đem tay cô vòng lên lên ôm cổ anh lại.
Sau đó đặt sau ót Mạnh Tri, một tay vòng xuống eo cô, nhắm mắt lại tiếp tục gặm.
Hôn môi phải dùng tư thế thật chính xác mơi được.
Mạnh Tri bị động tác này làm cho hết sức kinh hãi.
Cắn thêm một cái nữa?
Thôi bỏ đi, cô cũng không phải cầm tinh con chó.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, tựa hồ thở dài một hơi, nhìn hàng lông mi vừa dày vừa rậm của Thẩm Hàn Tế ở trước mắt, cuối cùng, cô cũng từ từ nhắm mắt lại.
Cánh tay đang vòng lên cổ anh cũng tự nhiên mà chặt hơn.
Cô lặng lẽ, từ từ đưa lưỡi ra, đáp trả một chút.
Cánh tay đang vòng ra sau eo cô cũng nhanh chóng mạnh hơn.
Mạnh Tri cảm thấy eo của mình sắp bị anh bóp nát rồi.
~~
Kim đồng hồ treo tường tích tóc kêu.
Hôn bao lâu rồi?
Không rõ nữa. Dù sao thì Mạnh Tri cảm thấy chắc chắn là lâu hơn cái hôn trong đoạn video quay trộm trước kia, bởi vì cô sau đó đều cảm thấy chóng mặt, bắt đầu thiếu không khí, cả người nhũn thành một đống, thật sự có hơi mệt, bắt đầu vô lực chống lại môi lưỡi của anh.
Mà cái tên này cứ như không hề phát hiện ra cô bắt đầu thiếu không khí rồi, còn cho rằng cô đang chủ động đáp lại, hôn càng sâu.
Cả hai người đều không hề nghe thấy tiếng gõ cửa, không chú ý đến cửa phòng đã bị mở ra rồi.
“Mạnh Tri mẹ nấu cho con một ít cháo bắp, con xem con có thể... ớ...”
m thanh trong miệng càng ngày càng nhỏ.
Lưu Nghi đang bưng cái bát, sau lưng còn có bà Thẩm, hai người đang đứng trước cửa phòng nhìn vào đôi thanh niên đang hôn nhau đến quên trời quên đất trong phòng kia, trên mặt viết đầy xấu hổ.
Mạnh Tri bị dọa một trận, vội vàng đẩy Thẩm Hàn Tế ra. Cô nhìn thấy Lưu Nghi đang đứng trước cửa phòng, nháy mắt mặt liền đỏ bừng, dùng tay lau đôi môi vẫn đang còn ẩm ướt của mình một cái, cúi đầu không dám nhìn ai. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Thẩm Hàn Tế cũng bị dọa hết hồn, xấu hổ hằng giọng một cái, nhìn đi chổ khác, không dám nhìn thẳng vào các bậc trưởng bối đang đứng ở cửa.
Cả hai người đều trưng ra bộ dáng yêu sớm bị bắt tại trận.
Lưu Nghi một câu cũng không nói, chỉ bưng cháo bắp vào, sau đó liền đi ra, còn có tâm đóng cửa lại giúp hai người.
Bà Thẩm thì cười đến híp cả mắt, gật gật đầu.
“Hai đứa lần sau nhớ khóa cửa lại đó.” Lưu Nghi nói trước khi đóng cửa lại.
Cạch một tiếng, cửa đóng lại.
Hai người trong phòng rất ăn ý mà quay đầu nhìn nhau.
Mạnh Tri vừa đụng phải ánh mắt của Thẩm Hàn Tế liền nhanh chóng quay mặt đi, nhảy lên giường, vùi bộ mặt đang đỏ bừng của mình vào trong gối.
Xấu hổ quá đi mà.
Thẩm Hàn Tế hình như không nói gì, cũng không có làm gì khác, Mạnh Tri từ trong gối ngẩng đầu lên, lại lén lén nhìn Thẩm Hàn Tế một cái.
Anh mắt lại chạm nhau rồi.
Anh ta vẫn đang nhìn cô!
Mạnh Tri lại nhanh chóng vùi đầu vào trong gối, liên tục run rẩy đến đáng yêu, như một con đà điểu khi gặp phải kẻ thù liền vùi đầu vào cát vậy.
Cô muốn tìm cái gì đó để nói, nhưng nói thì lưỡi lại đau, thế là dứt khoát cầm điện thoại viết một hàng chữ trong ghi chú, sau đó vẫn không chịu ngẩng đầu lên, đưa tay ra sau đưa điện thoại cho Thẩm Hàn Tế.
Cô viết trên điện thoại: “Anh nói xem nếu như mẹ tôi biết chúng ta bây giờ bên ngoài là người trưởng thành nhưng bên trong lại là học sinh trung học thì có đánh chết tôi không?”
Yêu sớm lại còn bị bắt tại trận đang hôn nhau, những người bạn trẻ trên toàn quốc gặp phải chuyện này hầu hết đều bị đánh đến thê thảm đó.
“Anh không biết mẹ em có đánh chết em không.” Thẩm Hàn Tế đột nhiên cũng bò lên giường, nằm kề sát vào tai Mạnh Tri, cắn lên vành tai trắng nõn của cô, “Nhưng anh biết cho dù bây giờ anh có làm em thì mẹ em chỉ bảo chúng ta nên chú ý cách âm mà thôi.”
Mạnh Tri lập tứ dùng chăn cuộn mình lại thành một con tằm.
Quả nhiên nói mấy tên học bá đều thanh tâm quả dục không có dục vọng đều là gạt người.
**
Cũng không biết là vì khả năng tự chửa khỏi của Mạnh Tri mạnh hay là vì một nụ hôn mà dẫn đến phân bố nhiều adrenalin làm nâng cao quá trình tái tạo, lưỡi của Mạnh Tri ngày thứ hai đã đỡ nhiều rồi, ăn một chén cháo cũng không sao, khả năng ngôn ngữ cũng khôi phục không ít.Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Lúc ăn sáng nhìn thấy Lưu Nghi thì mặt có hơi đỏ, lúc nhìn thấy Thẩm Hàn Tế thì mặt lại càng đỏ hơn.
Vì thế Lưu Nghi còn cố ý kéo Mạnh Tri vào phòng, hai mẹ con cũng tâm sự mỏng.
“Mẹ còn chưa ngại thì con đỏ mặt làm cái gì? Hai vợ chồng ôm hôn nhau là chuyện bình thường, như thế tình cảm mới tốt được.”
“Mẹ.” Mạnh Tri cúi đầu gẫy gẫy ngón tay, “Con biết rồi, đừng nói nữa.”
Lưu Nghi nhìn con gái mình, lại thở dài một hơi: “Hai đứa con tình cảm tốt mẹ không cấm, nhưng nhớ phải dùng các biện pháp nhớ chưa?”
Mạnh Tri không rõ lắm: “Biện phái gì cơ?”
“Biện pháp tránh thai chứ gì nữa.” Lưu Nghi lấy tay đánh vào ót Mạnh Tri một cái, “Con còn chưa tốt nghiệp đó, lúc đầu có Nọa Nọa còn dọa mẹ với ba con đủ sống đi chết lại rồi, may mà đó là Hàn Tế, bằng không con cho rằng con còn có thể bước vào nhà mình sao? May còn chưa đánh gãy chân con đó. Đứa thứ hai làm gì cũng phải đợi con tốt nghiệp có việc làm đã rồi tính biết chưa? Nếu như còn làm to bụng nữa, mẹ xem cả đời này con đừng mơ đến việc tốt nghiệp nữa.” Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
“Con biết rồi, biết rồi mà.” Mạnh Tri xấu hổ đến muốn tìm một ngay một cãi lỗ để chui xuống, nhanh chóng co giò chạy mất.
“Nè mẹ đang nói mà cái đứa này.” Lưu Nghi lẩm bẩm ở đằng sau.
Mạnh Tri đóng cửa, thở ra một hơi.
So với người mẹ lúc trước sẽ đánh chết cô thì cô không dám tin người mẹ ruột cứng nhắc bảo thủ của mình vậy mà lại nghiêm túc nói chuyện tránh thai với mình.
Cái cảm giác làm người lớn thật sự quá phê rồi!
~~
Khó mà có được kỳ nghỉ về An Thành, Mạnh Tri và Thẩm Hàn Tế dự định đến Tứ Trung đi dạo.
Bác bảo vệ vừa nhìn đã nhận ra Thẩm Hàn Tế và Mạnh Tri, vừa để hai người vào vừa cười nói: “Con là Thẩm Hàn Tế phải không? Bác chắc chắc là không sai được, là cái đứa lúc trước đứng đầu trường hay lên phát biểu trước toàn trường này.”
Thẩm Hàn Tế gật đầu: “Trí nhớ của bác thật tốt.”
Bác bảo vệ sau khi được khen lại càng vui vẻ: “Tất nhiên rồi, ta làm sao mà không nhớ con được. Năm đó con thường leo tường ra ngoài đi net, bản lĩnh leo tường còn làm ta phải sợ mà. Bức tường cao như vậy, tên tiểu tử con lại chỉ cần hai bước đã leo qua rồi, cả đời này ta cũng không thể quên được đâu.”
Mạnh Tri ở bên cố gắng mím môi: “Vậy bác làm sao mà nhớ con vậy.”
“Ta làm sao mà không nhớ con được, con gái rượu của thầy Mạnh. Hàng ngày vào buổi sáng đều đợi đến lúc chuông vào học mới cầm bánh bao chạy thục mạng vào cổng trường. Mấy lần rõ ràng chuông đã reo rồi, ta thấy con còn chưa đến liền cố ý chưa đóng cửa, thả cho con vào đó.”
Mạnh Tri: “...”
Có cần nói một tiếng cám ơn muộn không?
Hai người đi vào trường. Kỳ nghỉ quốc khánh đã qua một nửa, trong khi năm nhất với năm hai còn đang được nghỉ, các học sinh năm ba đã kết thúc kỷ nghỉ ngắn ngủi bắt đầu đi học.
Đi qua sân bóng rổ, có người đang mang quần áo đánh bóng rổ chơi bóng một mình. Sân bóng rất rộng, bóng được nện xuống sàn phát ra tiếng bộp bộp.
Mạnh Tri không có hứng thú với bóng rổ lắm, cô bây giờ muốn đi đến các phòng học tìm chổ ngồi của mình xem bây giờ như thế nào rồi, đồng thời nghênh ngang bước qua trước cửa sổ phòng học năm ba, lặng lẽ khoe khoang một chút việc mình còn chưa tốt nghiệp cao trung mà đã lên đại học rồi.
Người chơi bóng rổ hình như nhìn thấy hai người bọn họ, ôm bóng, cách một cự ly ngắn mà nghi ngờ hỏi: “Anh là Thẩm Hàn Tế?”
“Là tôi.” Thẩm Hàn Tế gật đầu, chào hỏi người kia, lại cúi đầu nói với Mạnh Tri: “Triệu Nghị Văn, bạn học trung học của tôi.”
Mạnh Tri đương nhiên biết Triệu Nghị Văn, năm đó cùng lớp với Thẩm Hàn Tế, hai người chơi rất thân, tan học thường cùng nhau chơi bóng, sau đó từ khi Thẩm Hàn Tế nói với anh ta “Mạnh Tri là em gái hàng xóm của tôi” thì anh ta cứ nhìn thấy cô trong trường là lại gọi “em gái Thẩm Hàn Tế”, dọa Mạnh Tri trốn anh ta còn hơn cả trốn Thẩm Hàn Tế. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Triệu Nghị Văn ôm bóng đi đến: “Cậu với Mạnh Tri về An Thành à, khách quý nha.” Anh ta vỗ vào ngực Thẩm Hàn Tế một cái, “Lần trước chúng ta gặp nhau là trong đám cưới của hai người đó.”
Thẩm Hàn Tế đến người bạn sáu năm sau của mình cũng cảm thấy thú vị, thế là hai người cùng nói chuyện với nhau.
Triệu Nghị Văn học đại học thể thao, sau khi tốt nghiệp thì về An Thành, bây giờ làm thầy giáo thể dục ở Tứ Trung.
Thân hình Triệu Nghị Văn cao hơn Thẩm Hàn Tế một chút, nhìn thấy Mạnh Tri nãy giờ vẫn yên lặng đứng cạnh Thẩm Hàn Tế phát ngốc liền nhẹ nhàng cúi người, cười nói: “Sao vậy? Em gái Thẩm Hàn Tế, bây giờ từ em gái nhỏ đã trở thành bà xã rồi, anh ta có bắt nạt em không?”
“Chết đi.” Thẩm Hàn Tế cười đẩy Triệu Nghị Văn một cái.
Mạnh Tri phồng má, hung dữ trừng anh ta.
Hung dữ là mình tự nghĩ vậy thôi.
Triệu Nghị Văn nhìn Mạnh Tri nhìn nhau vài giây, căn bản không hề bị dọa sợ, đồng thời đột nhiên chỉ vào cô rồi cười rộ lên: “Trời đất ơi thật đúng là đáng yêu mà, A Thẩm cậu lúc đó nói mỗi đêm đều nằm mơ thấy bộ dáng vừa nhìn thấy đã muốn làm có phải là em ấy bây giờ... Á ôi...đau!”
“Ngậm miệng cậu lại đi.” Thẩm Hàn Tế thu tay lại.
Mạnh Tri: ???
Lắc lắc đầu.
Cô chắc chắn đã nghe nhầm rồi.
Triệu Nghị Văn lại giơ trái bóng trên tay về phía Thẩm Hàn Tế: “Chơi không? Tôi không tin lão tử chơi bốn năm đại học bây giờ còn không thắng nổi cái tên suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng làm việc như cậu.”
Thẩm Hàn Tế thắt chặt giây giày: “Ngược chết cậu.” Anh cở áo khoác ra đưa cho Mạnh Tri, “Em ngồi đây xem chúng tôi chơi bóng như thế nào?”
“Ối chà chà, bắt nạt tôi là một tên FA phải không, có vợ cổ vũ cho cậu rồi liền ra oai hả.” Triệu Nghị Văn ngã ngớn nói.
Thẩm Hàn Tế cười đến sáng chói: “Chính là ra oai đó, sao nào?”
“Đệch!”
Mạnh Tri cầm lấy áo khoác của Thẩm Hàn Tế, ngồi xổm ở trên hàng xi măng cạnh sân bóng rổ xem hai người con trai chơi bóng rổ.
Mạnh Tri cứ xem cứ xem rồi ngáp một cái.
Quả nhiên đến bây giờ cô vẫn chưa rõ, tại sao lại có đứa con gái chen chúc nhau ở sân bóng rổ, vừa bắt đầu đã bắt đầu hét chói cả tai. Chỉ là một quả bóng rách thôi có gì tốt mà dành tới dành lui chứ?
Một đứa mù thể dục cảm thấy thật vô vị.
Mạnh Tri ngồi xổm mệt rồi liền muốn ngồi xuống một chút, lại sợ nền bẩn, thế là trải áo khoác của Thẩm Hàn Tế xuống đất rồi ngồi lên, hai chân lắc la lắc lư.
Thẩm Hàn Tế đội mũ cho Triệu Nghị Văn, đồng thời lúc nhảy lên còn cố ý thêm một động tác người trong nghề nhìn thì chỉ là đang khoa tay múa tay chẳng có tý tác dụng gì nhưng trong mắt đám nữ sinh lại rất đẹp trai. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Sau khi đội mũ xong anh lập tức chạy đến bên lề sân bóng xem, ánh mắt có chút chờ mong.
Nhưng mà bộ dáng đang vỗ tay bày ra vẻ mặt sung bái ông xã của em là đẹp trai nhất của Mạnh Tri trong tưởng tượng lúc này đang ngồi bên kia, mắt nhìn vào sân bóng không một biểu tình.
Vẻ mặt “tên mù thể dục căn bản không hiểu được mấy người chơi có gì ý gì”
Mông ngồi trên áo khoác mà anh nhờ cô cầm giúp.
Mặt Thẩm Hàn Tế đen lại.
Triệu Nghị Văn ném trai bóng qua, “Này này, cái tên thất bại còn tỏ vẻ ngầu lòi.”
Thẩm Hàn Tế đen mặt cầm bóng.
Hai người lại tiếp tục chơi bóng.
Trái bóng bị hai người tranh dành kia nhìn cứ như một viên thuốc tròn tròn.
Mạnh Tri xem một hồi liền cảm thấy đói.
Khó khăn lắm mới trở về Tứ Trung một chuyến liền nhớ đến món ruột quay ở căn tin trường.
Cô đứng dậy, phủi mông, hai người trên sân vẫn đang chiến đấu hăng say.
Thẩm Hàn Tế cũng không biết đã chịu kích thích gì, một lúc lại chơi bóng một lúc lại chặn bóng, làm cho Triệu Nghị Văn vô cùng thê thảm.
Chậc chậc chậc, hai người bạn cũ xem chơi bóng như đang ôn lại chuyện cũ, cần gì phải ngược người ta thảm đến như vậy cơ chứ. Mạnh Tri lắc lắc đầu, cảm thấy chẳng có gì hay cả, thế là quyết định đến căn tin ăn ruột quay.
Thẩm Hàn Tế nhìn thấy Mạnh Tri đứng dậy đi ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, Triệu Nghị Văn đang chuẩn bị chặn anh thiếu chút nữa đã ngã chỏng vó.
“Em đi đâu đó?”
Mạnh Tri quay người, nghĩ Thẩm Hàn Tế từ trước đến nay đều rất xem thường ruột nướng cái loại thức ăn rác rưỡi này, thế là suy nghĩ một chút rồi nói lớn: “Ờ, tôi đến căntin mua nước cho anh. Anh muốn uống gì?”
“Anh uống nước lọc! Cám ơn vợ Thẩm Hàn Tế nhé!” Triệu Nghị Văn cướp lời.
“Không hỏi cậu.” Thẩm Hàn Tế mắng Triệu Nghị Văn, nhìn Mạnh Tri đang nhảy chân sáo đi mua nước cho anh.
Gần đây rất hiểu chuyện đó nha.
Khóe miệng anh nhẹ cong lên, vẻ mặt tràn đây sự dịu dàng.
“Không phải chỉ là đi mua chai nước thôi sao, xem cậu kìa.” Triệu Nghị Văn lại khinh bỉ Thẩm Hàn Tế một câu.
Mạnh Tri một đường quen thuộc đi đến căn tin trường, trên đường có đi qua phòng học, học sinh năm ba đang lên lớp, tiếng đọc bài vang vọng ra ngoài.
Không ngờ bà chủ căn tin vẫn còn nhớ Mạnh Tri, xiên một xâu ruột nướng trông có vẻ thơm ngon nhất cho Mạnh Tri: “Trở về thăm trường cũ à?”
“Dạ dạ.” Mạnh Tri một tay cần ruột nướng một tay chỉ vào mua hai chai nước, “Bác còn nhớ con sao, Tứ Trung có nhiều học sinh vậy mà.”
“Sao lại không nhớ con được.” Bà chủ thối tiền lại cho Mạnh Tri, “Con ngày nào tan học cũng chạy đến đây mua ruột nướng, một ngày một xiên, sét có đánh xuống cũng không đổi, trong giờ học ở đây vốn rất đông, con bé như con vậy mà lại xông vào trước mặt đám con trai, có thể không để lại ấn tượng sâu sắc cho ta sao.”
Mạnh Tri: “...”
Bà chủ lại nói: “Nếu như ta không biết là con đã tốt nghiệp rồi, vừa này nhìn thấy bộ dáng của con còn tưởng là học sinh trong trường nữa. Thân hình đã nhỏ rồi lại ít trang điểm, mấy đứa con gái bây giờ toàn bao nuôi không thôi.”
Mạnh Tri: “Ờm, là chăm sóc ạ.”
“Đúng đúng đúng, chăm sóc. Con xem đầu óc của ta này.”
Thế là Mạnh Tri được khen như là học sinh cao trung liền rất vui, tạm biệt bà chủ căn tin, vừa ăn vừa trở về.
Trong trường rất yên tĩnh, năm nhất và năm hai đang được nghỉ, còn năm ba đang trong giờ học.
Mạnh Tri bước ra khỏi căn tin còn chưa đi được hai bước, đột nhiên bị người gọi lại ở đằng sau.
“Ế, bạn học ở đằng trước xin đứng lại một chút.”
Gọi tôi? Mạnh Tri cầm ruột nướng quay lại, lúc nhìn thấy người đang đứng ở phía sau nhất thời bị dọa hết hồn.
Tài cẩu!
Thầy chủ nhiệm giáo dục đạo đức dữ nhất Tứ Trung. Nghe nói ngay cả đến một người con trai cao mét chín nặng 125kg cũng bị ông ấy bắt được đang yêu sớm cũng phải khóc từ trong phòng giáo dục đạo đức ra. Người này thân là thầy chủ nhiệm giáo dục đạo đứng, giỏi nhất là không nói nhiều mà làm cho người khác thương tích đầy mình muốn bỏ chạy, từ đó tương lai đều là một mảng đen tối, thậm chí đánh mất sự can đảm đối với cuộc sống, cảm thấy bản thân như một phế vật. Tài cẩu tên là La Tài, bởi vì thích mang một cái kính nhỏ, học sinh ở Tứ Trung liền lén lút đặt cho ông cái biệt danh là “Tài cẩu”. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Mạnh Tri hơi sợ, nhưng mà nhớ đến bản thân bây giờ đã tốt nghiệp rồi thì còn sợ cái khỉ khô gì nữa, vừa muốn chào hỏi Tài cẩu một tiếng, La Tài đã đen mặt bước đến.
“Trong tay em đang cầm thứ gì đấy?” Tài cẩu trầm mặt hỏi.
Mạnh Tri rụt cổ lại, “Ruột, ruột nướng.”
“Bây giờ là thời gian lên lớp hay tan học?”
“Thời gian lên lớp.” Mạnh Tri trả lời.
“Thời gian lên lớp em còn dám chạy ra đây mua đồ ăn vặt!” Tài cẩu đột nhiên lớn tiếng, “Em là học sinh lớp nào!”
Mạnh Tri bị dọa không nhẹ, liên tục xua tay, miếng ruột nướng đã bị cắn một nữa cứ liên tục lắc qua lắc lại trước mặt Tài cẩu, “Không phải đâu, Tài cẩu... à không, chủ nhiệm...”
“Tôi hỏi em là học sinh lớp nào! Trả lời tôi!” La Tài hai tay chống éo, nhìn “học sinh” trước mặt, “Theo tôi đến phòng giáo dục đạo đức!”
Phòng giáo dục đạo đức, nơi u ám nhất, quỷ mị nhất, Diêm vương đi vào cũng phải chịu lép vế trong truyền thuyết của Tứ Trung.
Mạnh Tri suýt chút nữa đã khóc: “Chủ nhiệm em không, không phải...”
“Đừng có mà nhiều lời nhanh đi theo tôi! Kêu chủ nhiệm lớp em đến cho tôi!”
La Tài nghĩ trực tiếp kéo “học sinh” không nghe lời trước mắt này đến phòng làm việc, vừa muốn ra tay đứa nhỏ này đã hét lên một tiếng rồi chạy mất.
“Em còn dám chạy! La Tài vén tay áo lên chuẩn bị đuổi theo.
Mạnh Tri cầm xiên ruột nướng chạy loạn trong gió, chạy bán mạng đến núp sau lưng Thẩm Hàn Tế đang bước đến.
“A Thẩm cứu tôi huhuhu~”
“Sao vậy?” Thẩm Hàn Tế giơ tay ra ôm lấy Mạnh Tri, phát hiện thầy chủ nhiệm giáo dục đạo đức cũng đang chạy đến đây.
Ông ấy hình như, đang đuổi theo Mạnh Tri?
La Tài chạy đến trước mặt hai người, “Em bước ra đây cho tôi!”
Mạnh Tri bị dọa liền nhanh chóng ôm lấy eo Thẩm Hàn Tế.
“La chủ nhiệm?” Thẩm Hàn Tế mở miệng nói.
La Tài lúc này mới chú ý đến người con trai đang đứng trước mặt. Ông trừng mắt nhìn nữ sinh đang núp sau lưng người con trai một cái, ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt người con trai liền cười lên, Tài cẩu liền biến thành một con chó đang vui mừng: “Đây, đây không phải là Thẩm Hàn Tế sao? Em sao lại về Tứ Trung rồi?”
Năm đó Thẩm Hàn Tế thích nhất là đấu trí so tài với Tài cẩu, đầu tiên là leo tường đi net làm ông tức chết, sau đó lại dùng thành tích đứng đầu ra chặn ông không có lời nào để nói. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Thẩm Hàn Tế trốn học học đi chơi đứng trên bục đọc bản kiểm điểm đều là do Tài cẩu viết giúp. Lý do là để thời gian cho anh chuẩn bị bài phát biểu tuyên dương thành tích đứng đầu, chia sẻ kinh nghiệm học tập cho những tên học sinh ngu ngốc kia.
Thẩm Hàn Tế gật đầu: “Em về thăm trường với thầy cô.”
“Tốt tốt, để thầy sắp xếp cho em, em đợi một chút rồi lên lớp năm ba dạo, truyền đạt một ít phương pháp của em cho bọn nhỏ, bọn nó đều biết em đấy.” La Tài không nói không ngừng nghỉ, ông cười xong đột nhiên lại trừng Mạnh Tri nãy giờ vẫn còn đang núp sau lưng Thẩm Hàn Tế, “Nhanh chóng ra đây cho tôi, đứng cho rằng núp đằng sau đàn anh là tôi có thể tha cho em!”
Mạnh Tri lại núp sau lưng Thẩm Hàn Tế thêm một chút.
“Đàn anh?” Thẩm Hàn Tế nghe xong liền cười, kéo Mạnh Tri đằng sau anh đến, “Cô ấy là vợ của em, hôm nay cùng em đến đây.”
Mạnh Tri lúc này mới dám đi ra, cúi chào La Tài một cái: “Ờ, chào chủ nhiệm, em cũng là học sinh của Tứ Trung đã tốt nghiệp rồi, ba mẹ em là thầy Mạnh, năm nay dạy năm hai, chắc thấy cũng biết chứ.”
Tài cẩu: “???”
Nói ra mấy người có thể không tin nhưng Tài tôi còn cứ nghĩ rằng nữ sinh đang cầm xiên ruột nướng chạy loạn khắp trường có chút đáng yêu này là học sinh của trường tôi đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...