Lại đến một tuần học bơi tiếp theo.
Mạnh Tri thân là người tiết trước được thầy giáo “bổ nhiệm” là người làm mẫu đã thay xong đồ bơi, phía trên mang phao bơi, hít một hơi lây dũng khí, xuống nước.
Thầy giáo thể dục cũng xuống nước, bảo một nữ sinh đến đỡ eo Mạnh Tri phòng ngừa cô bị chìm, vẫy vẫy tay với những người trên bờ: “Các bạn phía này, nhìn cho kỹ động tác của học tỷ, rồi so sánh với bản thân một chút, mỗi tiết học của chúng ta sau khi tan học đều phải ôn tập, điều mà học bơi chú trọng là kỹ năng, kỹ năng chắc rồi mới bơi tốt được.”
Những người xung quanh nháo nháo gật đầu.
Mạnh Tri về nhà nghiêm túc tập luyện cũng gật đầu thật mạnh.
Thầy giáo thể dục nháy mắt ra hiệu cho Mạnh Tri: “Bắt đầu thôi.”
Tiếng còi vừa vang, Mạnh Tri nhớ lại những động tác hôm đó luyện nào là vươn tay, quạt nước, giơ tay cao vỗ nước, thu tay, cánh tay lại vươn về phía trước. Hai cánh tay trong nước vung vẫy đến vui vẻ.
Mạnh Tri dùng sức quạt nước, thấm chí còn tự ý thêm mấy động tác chân mà thầy không dạy, đến cả sữ sinh đang đỡ eo Mạnh Tri cũng cảm thấy mình đang ôm một quả thủy lôi lúc nào cũng có thể phóng đi. Nhưng mà Mạnh Tri cảm thấy mình đã hoàn thành
xong tất cả các động tác bơi nhưng mà thầy giáo vẫn chưa hô dừng, cô hơi thấy lạ, dừng lại động tác, đỡ lấy phảo bơi, đứng trong nước lại đứng dậy.
Mạnh Tri nhìn xung quanh một vòng, mọi người sao lại nhìn cô như vậy?
Thầy giáo thể dục đứng bên cạnh, trên mặt mang một nụ cười mà Mạnh Tri cho là rất hiền từ: “Lúc nãy là làm mẫu về mấy động tác sai phải không, được rồi, bây giờ có thể chính thức bắt đầu rồi.”
Trên mặt Mạnh Tri dán một dấu chấm hỏi nhỏ: “Nhưng mà đã làm xong rồi.” [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
...
Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng.
Chuyện xấu hổ nhất trên thế giới này, chẳng qua cũng chỉ là tôi cho rằng bạn sắp bắt đầu rồi nhưng bạn lại nói với tôi răng, bạn đã làm xong rồi.
Lại sau một tiết học nữa, Mạnh Tri lần nữa không còn gì để mất bước ra khỏi phòng tập bơi.
Tốt xấu gì thì cũng được biểu dương.
Thái độ học tập tốt, bác quản lý biểu dương cô với thầy giáo tuần trước còn chủ động ở lại tập.
Tâm tình rất tốt, còn tự thêm động tác chân cho bản thân nữa.
Cùng với... đầy là người làm chuẩn nhất mà thầy giáo có hai mươi năm tuổi nghề dạy học sinh thấy. Nếu như có hạng mục tư thế bơi cô nhất định có thể đạt điểm tối đa, bơi chó.
Mạnh Tri đứng trên cầu thang trong phòng bơi, cầm lấy hay dây đeo của balo, ngẩng đầu nhìn trời, kêu một tiếng rồi khóc.
Đã là vịt cạn rồi sao lại còn đăng ký vào đại học C làm gì. Bản thân hai mươi hai tuổi biến mất rồi liền để cho đứa mười sáu tuổi đến thay thế, luật bảo vệ trẻ vị thành niên đâu?
Ông trời à, thổ địa à, quan âm bồ tát đại từ đại bi à, hoặc là cho một tia sét mang con trở về năm mười sáu tuổi đi! Hoặc là cho một tia sét mang chúa cứu thể xuống cho cô cũng được!
Nhưng mà vừa ngẩng đầu, bầu trời trong xanh, đừng nói đến set, đến một đám mây cũng không có.
*
Con Land Rover của Thẩm Hàn Tế dừng lại cạnh phòng bơi của đại học C.
Anh nhìn qua cửa sổ, thấy Mạnh Tri đang đứng trên cầu thang của phòng bơi, bao balo như một học sinh tiểu học, mắt ngước lên nhìn trời cũng không sợ mặt trời làm chói mắt, không biết đang nghĩ cái gì.
Gọi một cuộc điện thoại xem sao.
*
“Làm các động tác chậm theo tay trái tay phải của tôi, trái phải lặp lại động tác lần nữa... Cậu có yêu tôi không~”
Điện thoại của Mạnh Tri đột nhiên vang lên.
Mạnh Tri giật cả mình.
Cầu nguyện trước cửa phòng bơi linh như vậy sao? Sét còn chư đánh, ông trời đã phái chúa cứu thế đến cho cô rồi?
Mạnh Tri nhanh chóng nghe điện thoại: “Ờ, chúa cứu... à không, xin chào.”
“Là tôi.” Một tay Thẩm Hàn Tế vịn tay lái, một tay áp điện thoại lên tai.
Vừa nghe thấy âm thanh quen đến chết này, Mạnh Tri nhanh chóng bị dọa đến như đang cầm một củ khoai lang nóng, tay vừa that, chiếc điện thoại X kiểu mới nhất của cô liền rơi từ trên cầu thang phòng bơi xuồng, lộp cộp lộp cộp lắm xuống.
“Điện thoại của tôi aaa~” Mạnh Tri điên cuồng chạy theo phía sau.
Nghe thấy tạp âm do điện thoại lăn phát ra, Thẩm Hàn Tế nhìn thấy bộ dáng Mạnh Tri đang chạy theo điện thoại, lông mày liền nhíu lại.
Vừa nghe thấy tiếng của anh liền đến điện thoại cũng cầm không vững nữa sao?
Vậy được xem là phản ứng gì đây.
Điện thoại lăn xuống hết tất các các bậc thang trước phòng bơi mới dừng lại.
Mạnh Tri kinh hồn bạt vía nhặt lên, mở màn hình.
Ớ? Chưa hỏng?
Vẫn còn đang nói chuyện.
“Tên cuồng dâm không biết xấu hổ” còn không biết xấu hổ mà gọi điện cho cô? Mạnh Tri nghĩ hay là trực tiếp từ chối luôn, nhưng mà điện thoại của cô sau khi lăn từ trên cầu thang xuống thì màn hình bị hư rồi, cho dù Mạnh Tri có nhấn vào cái nút đỏ từ chối cuộc gọi thể nào thì cũng không được, trong lúc nóng giận Mạnh Tri đã nhấn nút như kích chuột, thế là vừa đụng vào nút loa ngoài, âm thanh của nam nhân nào đó liền truyền ra từ trong điện đang bật âm lượng lớn nhất của cô –
“Mạnh Tri em không muốn gặp tôi chẳng lẽ cũng không muốn nhìn con trai của chúng ta sao?”
Mẹ ơi!
Mạnh Tri bị dọa nhanh chóng áp loa điện thoại trong áo.
Có vài người bạn cùng học bơi với cô đi đến: “Học tỷ chị sao vậy? Loa điện thoại hư rồi à?”
Một người khác: “Vừa nãy có người gọi điện cho chị sao? Con trai? Sao chị không bắt máy?”
“Không có không có, gọi nhầm thôi.” Mạnh Tri liên tục lắc đầu, lấy áo che điện thoại, tay lại che áo, lén lén lút lút chạy đến nơi đỗ xe ít người gần đó. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Đây lại là phản ứng gì đây? Thẩm Hàn Tế nhìn Mạnh Tri hành động như một kẻ trộm liền cạn lời, tắt máy.
Mạnh Tri nhì xung quanh không có người mới dám lôi điện thoại ra, ngón tay sống chết nhấn vào nút loa ngoài, lúc mở màn hình lên mới phát hiện Thẩm Hàn Tế đã tắt máy rồi.
Dọa chết người ta rồi. Mạnh Tri vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa đã bị bạn học đi qua nghe hết rồi, còn kích thích hơn cả việc mấy vị minh tinh lén kết hôn sinh con trốn paparazzi trong giới giải trí nữa.
Mạnh Tri phát hiện bên cạnh mình có hai chiếc Land Rover đang đỗ.
Cô lúc nãy đuổi theo điện thoại đến vô cùng thê thảm, không biết đầu tóc có bị rối không nữa. Mạnh Tri soi hình ảnh phản chiếu của bản thân trên cửa sổ, sửa lại chổ tóc bị rối.
Thật ra cô cũng rất xinh, da trắng, mặt mũi xinh xắn thanh tú, chỉ là mẹ ruổ Lưu Nghi không hiểu việc khen ngợi, Mạnh Tri soi bản thân trên cửa kính xe cả ngày trời, cuối cũng cũng đúc kết được một kết luận như vậy.
Mạnh Tri soi một hồi liền nhịn không được xúc động đưa hai tay lên đầu làm hình cái kéo giả làm tai thỏ, hướng về hình ảnh của mình mà cười lớn.
Yeah~
Cánh cửa xe đang được dùng như một chiếc kính kia đột nhiên hạ xuống.
Lộ ta mặt của Thẩm Hàn Tế.
Anh hình như đang nhịn cười: “Lên xe đi.”
Nụ cười trên mặt Mạnh Tri liền cứng ngắc.
Thẩm Hàn Tế dùng tay bưng miệng nhẹ ho một tiếng, nhìn “tai thỏ” đang dựng thẳng của Mạnh Tri: “Lên xe đi, Bunny girl.”
“Tai thỏ” của Mạnh Tri dần dần dẹp xuống.
**
Trung tâm mua sắm. Cửa hàng áo tắm.
Chị gái bán hàng đang rất vui mừng, không ngờ trước khi tan làm còn có thể bán thêm được vài bộ.
Những nhãn hiệu mắc đến muốn chết này, cửa hàng của bọn họ mỗi ngày có thể bán được một cái đã là hoành thành mức ngạch kinh doanh rồi.
Thẩm Hàn Tế chỉ chỉ một hàng đồ bơi nữ cho Mạnh Tri: “Đi thử vài bộ đi.”
Mạnh Tri quay đầu nhìn anh, méo miệng.
Ông trời thật sự chuyển phát nhanh đến cho cô một chúa cứu thế. Thẩm Hàn Tế tự đứng ra nói muốn dạy cô bơi để lấy công chuộc tội. Cô vốn nghĩ ngẩng đầu cười ba tiếng sau đó tàn nhẫn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến cái thế bơi cho tiêu chuẩn của mình, cùng với việc Thẩm Hàn Tế lúc còn học sơ trung từng đoạt giải trong giải bơi thành phố, thế là, giả vờ miễn cưỡng nhưng thực ra rất vui mừng đáp ứng.
Việc đầu tiên mà Thẩm Hàn Tế làm là mang cô đến đây mua đồ bơi, lý do là cái bộ đồ bơi dành cho học sinh tiểu học mà cô đang mang làm anh cảm thấy đau mắt.
Thế là Mạnh Tri đi theo Thẩm Hàn Tế vào của hàng áo bới với nguyên tắc tiền của anh tôi không tiêu mới ngu.
Trong cửa hàng đồ bơi, Mạnh Tri đang nhìn một hàng đồ bơi thiếu vãi kia.
Cô vừa nhìn vừa cảm thán.
Chậc chậc, chẳng trách Thẩm Hàn Tế nói bộ đồ kia của cô là đồ bơi của học sinh tiểu học, thì ra trong mắt các nhị thế tổ độ tuổi sẽ tỷ lệ nghịch với độ thiếu vãi của đồ tắm.
Chị gái bán hàng cười lễ phép lộ ra tám cái răng với Mạnh Tri: “Phu nhân cô chọn thế nào rồi? Có thích cái nào không? Hay là tôi giới thiệu cho cô vào kiểu nhé?”
(Ở đây chị bán hàng gọi Mạnh Tri là Thái thái, có nghĩa là phụ nữ đã có chồng)
Phu nhân?
Năng lực phân biệt của người bán hàng này không tệ.
Mạnh Tri sờ vào bộ áo tắm màu đỏ bằng tơ còn lớn hơn cả cái chén đựng canh nhà cô liền lắc đầu.
Xấu quá.
Sau đó vô ý lật bảng giá phía sau.
Emmm...
Có thể là do người nghèo như cô không biết thưởng thức.
Chị bán hàng bắt đầu chuyển hướng tấn công sang Thẩm Hàn Tế: “Hay là ngài giúp phu nhân chọn vào bộ đi, ngài chọn rồi tôi sẽ mang cho cô ấy thử, ngài thấy thế nào?”
Thẩm Hàn Tế chưa đồng ý, Mạnh Tri đã gật đầu với anh.
Dùng thẩm mỹ mười sáu tuổi của cô thực sự chọn không được đâu.
Mạnh Tri nhìn thấy Thẩm Hàn Tế cũng không biết đang nói gì với người bán hàng, chưa đến năm phút đã chọn được vài bộ, sau đó cô bị người bán hàng kéo vào phòng thử đồ.
“Đừng có sờ ngực tôi, ai yo, ngứa.”
Trong phòng thay đồ, Mạnh Tri ôm ngực chạy.
Vừa bước vào, người bán hàng kia đã cởi hết đồ lót của cô ra, sau khi mang áo tắm xong còn giơ tay đặt trước ngực cô giúp cô “tạo dáng cho ngực”.
Bây giờ làm một người bán áo tắm đều thoáng như vậy sao?
Người bán hàng chưng bộ mặt bình thản, cười lễ phép: “Phu nhân người soi gương xem, chồng người rất có mắt nhìn, bộ này làm đường nét cơ thể người lộ ra đẹp biết bao.”
Mạnh Tri tránh xa người bán hàng kia mới bỏ xuống tay đang bảo vệ ngực, đến soi gương.
Một rừng hoa, hở bụng, ở dưới còn thiết kế một cái váy bèo.
Mạnh Tri cố ý nhìn bộ ngực sau khi bị chị bán hàng “sửa” lại một chút.
Ế? Hình như có khe rồi?
Không tệ không tệ, vẻ mặt mãn ý cười.
Người bán hàng thấy Mạnh Tri cười đến vui vẻ, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lại nói: “Phu nhân cũng mang thêm vài bộ cho ngày ấy xem đi, ngày ấy giúp người chọn nhiều bộ vừa đẹp vừa thích hợp nữa.”
Mạnh Tri phồng phồng má.
“Ngài ấy đã đều chọn hết các loại áo tắm hai mảnh nhỏ ở trong cửa hàng rồi, chọn cho người nhiều bộ lắm.”
“Còn có mấy bộ nữa à.” Mạnh Tri tạo dáng cho mình trong gương, đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, “Đợi đã, hai mảnh nhỏ? Cô nói là hai mảnh nhỏ?”
Người bán hàng cười híp mắt: “Đúng vậy, ngài ấy nói muốn loại hai mảnh nhỏ nhất trong cửa hàng chúng tôi, to thì không thích hợp với người. Đúng là chuyên nghiệp, đến size của người mà cũng hiểu rõ như vậy, nhiều người cùng vợ đi mua đồ đều không biết đâu.”[Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Mặt Mạnh Tri liền đen lại.
Người bán hàng lại nói: Người cũng thử thêm vài bộ cho ngài ấy xem đi, còn có thể chọn đồ cặp nữa, xứng đôi biết bao nhiêu.”
Thẩm Hàn Tế đợi ở ngoài phòng thử, lờ mờ nghe được vào câu nói chuyện bên trong.
Mạnh Tri: “Quần bơi nam của mấy người ở đây có phải cùng chia làm to nhỏ không.”
Người bán hàng: “Đúng vậy.”
Mạnh Tri cười lạnh một tiếng: “Lấy loại nhỏ nhất ra cho tôi, của anh ấy nhỏ, nên mang số nhỏ thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...