Nói là bạn bè hội họp, nhưng vì nơi hội họp từ quán bar Linh Độ là một hộp đêm có thể quẩy đến ngất trời lại bị đổi thành Mẫn Tư dinh thự yên tĩnh để dưỡng sinh, nội dung chủ yếu của cuộc hội họp cũng đổi từ nhảy disco thành cùng nhau ăn cơm.
Hàng ghế lô số “666” có vẻ đang rất náo nhiệt, cách một cánh cửa đệm dày vẫn còn có thể nghe thấy cảnh “rộn ràng cực đỉnh” ở bên trong truyền ra.
“Năm đội trưởng này, 666 này, tình cảm sâu đậm sợ gì lo âu!”
Kéo bua bao.
“Thua rồi! Uống!”
“Uống thì uống, lão tử sợ cậu không được thôi!”
Chu Dục Lâm cỡi áo khoác, một chân dẫm lên băng ghế, cầm cái ly ở trước mặt lên, ngẩng đầu uống cạn.
Chất lỏng màu trắng men theo hầu kết đang chuyển động của cậu ta dun~dun~dun chảy xuống.
Mạnh Tri ngồi ở một bên, hai tay cầm ly nước, nhìn thấy bộ dáng uống nước của Chu Dục Lâm thì cười đến vui vẻ. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Chu Dục Lâm uống hết một ly lớn chất lỏng màu trắng kia, lấy tay lau miệng một cá liền tiêu sái quay đầu lại, nhìn Mạnh Tri ở đối diện:
“Tri, nói xem anh của em có lợi hại không?”
“Lợi hại!” Mạnh Tri cật lực gật đầu, vẻ mặt sùng bái.
Người này đời trước chắc chắn là một cái máy lọc nước.
Chu Dục Lâm nhận được lời khen thì giả vờ lấy tay vuốt tóc ra đằng sau, ném cho Mạnh Tri một ánh mắt: “Chút nữa lại cho em xem thứ còn lợi hại hơn nữa.”
“Chu Dục Lâm cậu cmn lẳng lơ đến độ này mẹ cậu có biết không?” Thẩm Hàn Tế ngồi ở bên cạnh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa rồi.
Bạn bè của Thẩm Hàn Tế Mạnh Tri cũng có quen, cứ cuối tuần rảnh rỗi không có việc gì là lại đến chơi với Mạnh Tri và Thẩm Hàn Tế.
Kiều Phàm đang cắn hạt dưa, vừa nhổ vỏ vừa nói: “Chu đại thiếu gia vừa nhìn thấy Mạnh Tri là đã phát tao, cậu cũng không phải là không biết mà.”
Chu Dục Lâm một mặt đầy kiêu ngạo: “Mấy người chính là đang ghen tỵ vì Mạnh Tri khen tôi lợi hại chứ gì!”
Vẻ mặt Thẩm Hàn Tế ghét bỏ đến nỗi độ khinh thường sắp bay lên đến tận trời xanh rồi: “Ghen cái cm cậu có bản lĩnh uống hết một ly sữa bò lớn?”
Trần Tư Vũ bổ sung: “Hay là ghen tỵ cậu suốt ngày mơ tưởng đến vợ của A Thẩm?”
Kiều Phàm: “Lúc lão tử đi gọi cậu ta thì mấy người các cậu có biết tên này ở nhà đang làm gì không? Trang điểm đó các bạn ạ, một tên tâm cơ boy mặt cũng không thèm rửa mà hôm nay chỉ vì có thể nhìn thấy vợ nhà người ta mà còn cố ý trang điểm đó hahahaha.” *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
“Hahaha...” Cười.
Chu Dục Lâm giận đến muốn đánh người.
Nhưng mà thôi không đánh nữa, đánh nhau thì việc bị đánh là chuyện nhỏ, bị bay đi lớn trang điểm mới là chuyện lớn.
Cứ để Mạnh Tri trước mắt giữ lại hình tượng tốt đẹp về mình đi.
Mạnh Tri lúc này còn khen cậu lợi hại nữa mà.
Trong lòng Chu Dục Lâm nghĩ đến vui vẻ, lại nhìn về phía Mạnh Tri một cái.
Mặt liền đen lại.
Sự chú ý của Mạnh Tri sớm đã không đặt trên người cậu nữa rồi, mà đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của Thẩm Hàn Tế ở trước người.
Thẩm Hàn Tế đang chơi game, Mạnh Tri xem anh ta chơi. Thẩm Hàn Tế một tay cầm điện thoại, một tay choàng qua lưng Mạnh Tri, tư thế trông có vẻ như Mạnh Tri đang bị Thẩm Hàn Tế ôm vào trong lòng.
“A Thẩm anh giỏi thật đó.” Mạnh Tri hết sức chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của Thẩm Hàn Tế, lại bày ra vẻ mặt hết sức sùng bái.
Cái trò chơi này mỗi lần cô chơi đến màn thứ 7 là không qua nổi nữa, vậy mà bây giờ Thẩm Hàn Tế sắp qua rồi. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
“Cám ơn.” Thẩm Hàn Tế nói, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Dục Lâm, khóe miệng nhếch lên một chút, để lộ ra một nụ cười khiêu khích đầy thích thú.
Trò chơi trên điện thoại đã qua màn rồi. m nhạc qua màn vang lên.
Thẩm Hàn Tế cười với Chu Dục Lâm xong thì cúi đầu nắm lấy tay của Mạnh Tri, nhẹ nhàng nói vào tai cô: “Em mỗi lần chơi đến màn nào thì chết? Đến đây anh dạy em.”
“Chính là màn này.”
Mạnh Tri bị Thẩm Hàn Tế cầm tay hướng dẫn chơi game.
Trái tim mỏng manh của thiếu niên bị đâm một nhát.
Chu Dục Lâm cầm sữa bò ở trên bàn ăn lên, mượn sữa giải sầu.
Ba người còn lại cũng bị hai cái người tay trong tay chơi game kia làm cho nổi da gà.
Chu Dục Lâm uống hết sữa, bịch một tiếng đặt lại ly sữa lên bàn, giơ nắm đấm với Trần Tư Vũ vừa này cùng đọ uống sữa với cậu: “Chơi lại, lần này ai thắng thì uống.”
Trần Tư Vũ khinh thường nhìn cậu, chỉ vào ly sữa rỗng tuếch dưới đất: “Thắng thì uống sữa, sữa đâu mà uống? Sữa của cậu à?”
Chu Dục Lâm bị dọa đến nhanh chóng ôm lấy ngực mình, nhìn ly sữa trống không: “Đã uống hết rồi à?”
“Cũng không phải vậy.” Thẩm Hàn Tế chỉ vào người đang chơi game kia, “Bên Mạnh Tri còn nửa ly kìa.”
Mạnh Tri phía bên kia đã được Thẩm Hàn Tế hướng dẫn chơi qua màn 7 mà trước giờ cô chơi mãi vẫn không qua nên đang rất vui vẻ, liền lấy ly sữa uống một hơi, nhìn thấy Thẩm Hàn Tế đang nhìn cô thì liền đưa đưa ly sữa đến miệng anh bảo anh cũng uống một ngụm đi. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Trái tim mỏng manh của thiếu niên lại bị đâm thêm một nhát.
Chu Dục Lâm cố giữ ngụm máu đang muốn trào ra trong họng, quay đầu đi chổ khác không muốn nhìn thấy một màn ngược chết người kia nữa: “Vậy chúng ta chơi trò gì đây? Lão tử hôm nay không say không về.”
“Chỉ sợ cậu vĩnh viễn cũng không thể về được rồi.” Kiều Phàm vỗ vỗ vào vai của Chu Dục Lâm, “Trước giờ không biết cậu uống sữa giỏi như vậy, sữa huynh.”
Uống sữa toàn bộ đều là chủ ý của Thẩm Hàn Tế.
Không cho đi bar thì thôi đi, địa điểm lại đổi thành đi ăn cơm ở Mẫn Tư dinh thự, lúc gọi đồ ăn bọn họ vốn muốn gọi rượu, nhưng Thẩm Hàn Tế nhìn thấy Mạnh Tri đang nóng lòng muốn uống thử rượu, tay liền vẫy một cái, bảo phục vụ đem hết rượu đi, đổi thành sữa.
“Uống rượu” trở thành “uống sữa”.
Trần Tư Vũ nheo mắt lại: “Sao tôi cảm thấy lần này A Thẩm bảo vệ Mạnh Tri còn gắt hơn cả lúc trước nữa vậy, nhưng là đang dỗ một đứa con nít ấy, lúc trước có vậy đâu, cũng mang cô ấy đến uống rượu với chúng ta mà.”Cậu ta đột nhiên cười, hếch cằm chỉ về phía Chu Dục Lâm, “Cậu nói đúng không lão Chu.”
Chu Dục Lâm đang ngồi phịch trên sô pha.
Đau lòng đến xót xa!
Lần đó Mạnh Tri muốn nếm thử rượu nhưng Thẩm Hàn Tế không cho, cậu liền lén cho Mạnh Tri nếm thử một chút. Thẩm Hàn Tế nhìn thấy Mạnh Tri uống rượu liền muốn đưa về ký túc xá. Cậu thấy ý thức của Mạnh Tri không còn rõ ràng lắm, với lại nhà cậu cũng đang có chút việc nên để cho Thẩm Hàn Tế một mình đưa cô về, kết quả... *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Tên đó ngày hôm sau đã lên nhóm chát của anh em bảo cậu ta phá thân rồi.
Còn thêm một câu cảm giác tuyệt vời đến không lời lẽ nào tả nổi.
Mẹ nó.
Chu Dục Lâm càng nghĩ càng tức, vỗ tay cái bốp lên tay vịn sô pha: “Nói nhanh, chơi cái gì!”
Cậu phải chơi cái gì đó để di dời sự chú ý, nếu không bây giờ vữa nghĩ đến lại không nhịn được một quyết đấu với Thẩm Hàn Tế một trận.
Thực ra cậu cũng chẳng phải là chưa từng đánh nhau với Thẩm Hàn Tế, chỉ là lần nào cũng thua thê thảm. Vì thế Chu Dục Lâm còn cố ý đi học một lớp Judo, một tháng đi một lần, tin chắc rằng bản thân sau 40 năm nữa nhất định có thể đánh thắng Thẩm Hàn Tế.
Thẩm Hàn Sơ móc từ trong túi ra một bộ bài.
Kiều Phàm ngồi thẳng người dậy: “Yo, còn mang theo cả bài nữa, chơi Doudizhu(*) hay là Paodekuai(**)?
“Zhajinhua(***)!” Chu Dục Lâm gằng giọng, “Đặt ít nhất là hai ngàn!”
(*, **, *** các thể loại chơi bài TQ)
“Zhajinhua cũng được, cùng lắm thì gia sản của ba cậu đều tiêu hết
trong tay cậu thôi.” Thẩm Hàn Sơ vỗ vào ót của Chu Dục Lâm,
“Chúng ta chơi trò sự thật hay mạo hiểm đi.”
“Đồng ý!” Hai người còn lại nhao nhao gật đầu.
“Chơi cái gì chơi cái gì?” Mạnh Tri chơi game chán rồi liền vội vã chạy đến, “Tôi cũng chơi.”
Thẩm Hàn Tế bị cô ném ra sau đầu liền thầm mắng một câu đồ không có lương tâm.
Thẩm Hàn Sơ xào bài: “Sự thật hay mạo hiểm, chơi không?”
“Chơi!” Mạnh Tri nhanh chóng bưng ghế đến ngồi cạnh mọi người.
Thẩm Hàn Tế lại lặng lẽ đi theo, cầm theo một cái ghế, chen vào ngồi giữa Mạnh Tri và Chu Dục Lâm: “Tôi cũng chơi.”
“Vậy bắt đầu thôi.” Thẩm Hàn Sơ rút ra một con Jocker và năm lá 2, 4, 5, J, K phát cho sáu người.
Ván đầu Thẩm Hàn Sơ rút trùng Jocker.
Cô cười có chút thần bí: “Tôi muốn lật số 2, ai là số 2?”
“Em 2 em 2 em 2!” Trần Tư Vũ nhanh chóng giơ tay lên.
Kiều Phàm: “Tên ngốc cuối cùng cũng thừa nhận là mình ngốc rồi.*”
(Ở đây Kiều Phàm đang chơi chữ vì số 2 trong tiếng Trung cũng có nghĩa là ngốc.)
Trần Tư Vũ: “Cút.”
Thẩm Hàn Sơ đánh giá Trần Tư Vũ một chút, ánh mắt nhìn làm người là ta dựng tóc gáy: “Chọn cái gì, sự thật hay mạo hiểm?”
Trần Tư Vũ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không tự chủ khéo dây kéo áo khoác lên: “Em, em chọn sự thật.”
“Được!” Thẩm Hàn Sơ vừa vỗ tay, cả người Trần Tư Vũ liền giật mình một cái. Cô cười tà, từ từ mở miệng, “Trần đại thiếu, mấy năm nay ngài quen không ít bạn gái nhỉ.”
“Ha, haha, hahaha.” Trần Tư Vũ cười gượng, đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã chọn sự thật.
Mạnh Tri uống một ngụm sữa, dóng tai lên nghe câu hỏi sắp đến.
“Vậy thì xin hỏi, thân thể xử nam trong sáng mất vào năm bao nhiêu tuổi vậy?”
“Phụt!” Sữa trong miệng Mạnh Tri đều bị phun ra hết.
Thẩm Hàn Tế nhanh chóng rút khăn giấy lau sữa bị dính ở cằm cho cô.
“Em còn tưởng cái gì nữa chứ, câu hỏi này à, để em nhớ lại đã.” Trần Tư Vũ bẻ ngón tay, bộ dang đang nghiêm túc nhớ lại.
Mạnh Tri ngẩn tò tè nhìn Trần Tư Vũ đang nghiêm túc nhớ lại.
Trời ạ, mấy người thanh niên này chơi còn ghê gớm hơn lúc cô còn học cao trung nữa, vừa chơi mà đã hỏi câu hóc búa vậy rồi sao?
Thẩm Hàn Tế nhìn thấy gương mặt đầy chờ mong của Mạnh Tri, đột nhiên hối hận vì đã mang cô đến gặp đám bạn nối khố này.
Cho dù là quán bar hay dinh thự, chỉ cần có một tên cầm đầu thì cả đám này có thể dạy hư trẻ nhỏ liền.
Trần Tư Vũ nhớ lại rồi, nói: “Mười... chín.”
“Muộn vậy à? Thế mà đã thành niên rồi.” Thẩm Hàn Sơ không tin,
“Không được nói dối đâu đấy, mười bốn hay mười lăm, thành thật đi!”
Trần Tư Vũ bày ra vẻ mặt oan uổng: “Chị à, chị từ đâu cảm thấy em nhỏ như vậy mà đã dám làm bậy rồi? Nhà em quản giáo rất nghiêm đó được không.”
“Chẳng lẽ cậu không phải là loại người đó?”
“Chẵng lẽ chị nghĩ rằng em là loại người đó?”
Mạnh Tri còn là một đứa nhỏ vị thành niên liền hứng thú nghe cuộc nói chuyện giữa hai người đã thành niên.
Thẩm Hàn Tế chịu không nổi nữa, nhịn xuống xúc động muốn bịt tai Mạnh Tri lại: “Trận này xong rồi, trận tiếp đi.”
Lần này Mạnh Tri rút trúng Pocker.
Mạnh Tri gọi số 10, lại là Trần Tư Vũ.
“Ờm, anh chọn sự thật hay mạo hiểm?” Mạnh Tri rút được Pocker thì vừa vui vừa hồi hộp.
Trần Tư Vũ bị sự thật của Thẩm Hàn Sơ vừa nãy dọa sợ rồi, “Anh chọn mạo hiểm!”
Mạo hiểm? Mạnh Tri có chút khó nghĩ, muốn anh ta mạo hiểm làm gì đây?
Lòng bàn tay đột nhiên được chuyển đến một mảnh giấy nhỏ.
Mạnh Tri lặng lẽ mở ra xem, trên đó viết “Đè vào tường rồi hôn người cầm lá J”.
Mạnh Tri giương mắt, Thẩm Hàn Sơ đang nháy mắt với cô.
Mạnh Tri cắn môi, cái trò mạo hiểm này quá... mạnh bạo rồi.
Nhưng mà hình như, rất vui đó.
Trần Tư Vũ chờ không nổi nữa rồi: “Mạnh Tri em nghĩ xong chưa, nhanh nói đi, muốn sống muốn chết thế nào thì cũng cho anh một lời chính xác được không?”
Hối cái gì mà hối. Mạnh Tri ghét nhất là người khác hối thúc cô:
“Nghĩ xong rồi, Anh.” Mạnh Tri chỉ Trần Tư Vũ, “Đè vào tường rồi hôn người cầm lá J đi, không được gian lận đó.”
Lời vừa nói ra, cả hiện trường liền im phăng phắc.
Thẩm Hàn Sơ lật bài của mình ra trước, cười nói: “Không phải chị.”
“Cũng không phải tôi.” Kiều Phàm thở nhẹ một hơi.
Mạnh Tri bỗng chốc có hơi khẩn trương.
Mẹ ơi, hai người này đều không phải, vậy người còn lại, người rút trúng lá J hoặc là Chu Dục Lâm, hoặc là...
Thẩm Hàn Tế!
Mạnh Tri cảm thấy có một ánh mắt băng lãnh như lưỡi kiếm như muốn giết người đang nhìn về phía cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...