Khâu Tịnh thấy Bạch Vân Y thút thít trong lòng mình, liền đưa tay vuốt ve dỗ dành.
“Không nói với em, là vì không muốn em lo lắng, cũng không muốn em nghĩ rằng anh…rất độc ác, rất xấu xa, rất thù dai. Anh muốn trong mắt em…anh là một người tốt.”
Bạch Vân Y nghe vậy thì càng thấy mềm lòng hơn. Cô nén nước mắt vào, cố gắng nói chuyện.
“Gì chứ? Ai độc ác? Sợ rằng đổi lại là người khác, có khi họ đã vì trả thù mà phạm pháp từ lâu rồi…Anh như vậy đã rất nhẫn nhịn rồi…Huống hồ, anh có làm việc gì phạm pháp đâu…Anh chỉ muốn tống những kẻ gây tội, dùng quyền thế để trốn tội cho pháp luật xử lý. Đúng không?”
Khâu Tịnh bật cười: “Ừ, đúng là vậy.”
Bạch Vân Y gật đầu: “Ừm, vậy thì độc ác cái gì. Những người đó nên bị trừng phạt thích đáng, nên bị giam giữ lại để không gây hại cho xã hội. Anh làm đúng thì sao em lại nghĩ anh độc ác được? Là có hiếu, anh chỉ muốn trả thù cho mẹ thôi…”
Bạch Vân Y lại lúng phúng nói tiếp: “Sau này có việc gì buồn phiền, anh có thể chia sẻ với em. Hiện tại em là vợ anh, chính là người sẽ cùng anh san sẻ gánh nặng mà…”
Khâu Tịnh vuốt ve mái tóc Bạch Vân Y, cô đã giúp anh khá nhiều rồi. Chuyện với Cao Dương, nếu không có Bạch Vân Y thì hiện tại Khâu thị chắc chắn sẽ gặp chuyện, anh cũng không có thời gian để giải quyết mấy chuyện liên quan đến Liên Kiều.
Bạch Vân Y thấy Khâu Tịnh im lặng, lại nói tiếp: “Cuối tuần em đi với anh…”
Khâu Tịnh nhíu mày: “Không, em ở nhà.”
Bạch Vân Y thực sự lo lắng nên không muốn thỏa hiệp lắm: “Tại sao chứ? Em đi với anh.”
Khâu Tịnh buông cô ra, làm mặt lạnh: “Biết vậy đã không kể với em.”
Bạch Vân Y bị anh làm cho tức giận: “Khâu Tịnh! Rốt cuộc kế hoạch của anh là gì mà không cho em theo? Anh đi một mình như vậy làm sao em an tâm nổi?”
Khâu Tịnh thở dài, đưa tay vuốt ve má Bạch Vân Y, dịu giọng dỗ dành: “Thư ký Bạch, ra ngoài làm việc đi. Ngoan.”
“Khâu Tịnh…”
“Chậc…kế hoạch không có gì nguy hiểm cả. Có vệ sĩ có cảnh sát, em yên tâm đi mà. Ngoan ngoãn ở nhà, đợi anh giải quyết xong việc trở về.”
Bạch Vân Y cắn môi, lại nhớ tới lần anh quật ngã Cao Dương, lại nói, còn có cảnh sát và vệ sĩ, cho nên chắc sẽ ổn thôi mà nhỉ?
Bạch Vân Y đành thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng anh đi đâu thì cũng phải liên lạc báo cáo với em.”
“Tuân lệnh.”
Bạch Vân Y phì cười, không kiên trì nữa. Vì cô thực sự sợ mình đi theo làm vướng tay vướng chân anh. Dù sao thân thủ của Khâu Tịnh tốt, chứ cô thì lại rất vô dụng. Nghĩ thông rồi, cô xoay người ôm chặt lấy Khâu Tịnh một lúc nữa mới chạy ra ngoài làm việc.
Khâu Tịnh nhìn theo bóng lưng của Bạch Vân Y, cả người đều cảm thấy ấm áp hạnh phúc. Xem ra, quyết định vội vàng cưới ngay cô vợ nhỏ vào lần đầu tiên gặp mặt là quyết định đúng đắn nhất từ trước tới giờ của anh.
Đợi giải quyết xong hết mọi chuyện, phải tự thưởng cho bản thân và Bạch Vân Y một kỳ nghỉ lễ dài hạn, bù cho việc cả hai người kết hôn mà đến một ngày nghỉ tuần trăng mật cũng không có.
***
Cuối tuần cũng đã tới, trước khi đi, Khâu Tịnh giao việc đàng hoàng cho trợ lý Vương và một số nhân viên trong công ty, sau khi ổn thỏa cả rồi anh mới cùng tài xế Lý chạy tới nơi ở hiện tại của Đồng Dao.
Mà tại Khâu gia, Liên Kiều cũng đã xuất phát từ lâu.
Khâu Chính ngồi ở sân vườn, trên tay là điếu thuốc lá đang hút dở, mồi lửa đã cháy gần hết. Quản gia đứng một bên không nhìn nổi nữa, tiếng lên nhắc nhở.
“Lão gia à, thuốc sắp cháy hết rồi. Đây đã là điếu thứ năm, ngài vẫn nên ngưng hút đi thôi.”
Khâu Chính thở dài: “Khâu Tịnh…nó đi rồi?”
Quản gia: “Đã xuất phát…phu nhân…”
Khâu Chính dụi tắt điếu thuốc, ngắt lời: “Là do bà ấy lựa chọn cả thôi, ta đã nhắc nhở rồi…Khâu Tịnh nó sẽ không làm được gì bà ấy nếu như bà ấy không chạy đi tìm Đồng Dao. Ta nợ Liên Kiều, ta càng nợ hai mẹ con Khâu Tịnh, chuyện của nó và Liên Kiều, ta cũng không thể nhúng tay vào. Mặc kệ bà ấy đi.”
Quản gia thở dài: “Vâng.”
Khâu Chính thấy đau đầu vô cùng. Một đời của ông chỉ chăm chăm vào quyền lực, khiến một người phụ nữ yêu ông trở nên độc ác, lại vì ông mà hại chết một người phụ nữ khác. Sau đó ông lại nuôi dạy con theo cách lạnh lùng, khiến tuổi thơ của nó là một hồi ác mộng.
Hiện tại khi về già rồi, Khâu Chính mới ngộ ra nhiều thứ. Hôm nay đã tới bước đường này, ông cũng không thể nhúng tay can thiệp vào được nữa. Liên Kiều giết người là sự thật, nếu bà ấy vẫn tiếp tục lún sâu vào chuyện này, thì Khâu Tịnh muốn giải quyết bà ấy bằng pháp luật đã coi như là nhân từ lắm rồi.
Về Khâu Tịnh, ông đã cố gắng hết sức để bù đắp cho con, nhưng ông biết, Khâu Tịnh thực ra cũng không cần những thứ ông bù đắp cho nó. Quyền lực, gia thế, tiền tài, cưới vợ môn đăng hộ đối…Nó không cần, nhưng ông cũng không biết làm sao để quay ngược thời gian sửa sai được nữa…
Mặc dù Khâu Chính không phạm pháp như Liên Kiều, nhưng xét về độ độc ác và tội lỗi, ông cũng không hề kém cạnh. Ông chính là ngọn nguồn của tất thảy mọi chuyện.
Vì quyền thế mà cưới Liên Kiều, khiến một đời của bà ấy chỉ ngập tràn trong sự độc ác và thù hận.
Lại vì mong muốn có hậu thế mà làm ra những việc không bằng cầm thú với Mạc Ly…đem cô về Khâu gia nhưng lại không bảo vệ cô…Để một mạng người mất trong oan uổng, để Khâu Tịnh chỉ mới năm tuổi mất mẹ…
Hối hận không?
Ừ.
Hối hận.
Có bao nhiêu là cách tích cực có thể làm, nhưng Khâu Chính lại chọn cách làm tiêu cực.
Khâu Chính nở nụ cười, nhìn tấm hình chụp chung duy nhất của ông và Khâu Tịnh khi anh còn nhỏ. Ông đứng lên, chỉnh trang lại quần áo, quay về phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...