Bạch Vân Y là một cô gái có cuộc sống bình thường như bao người khác, nếu không muốn nói là có chút đáng thương.
Vì sao ư?
Vì cô mồ côi ba mẹ từ nhỏ, mẹ cô sau khi sinh cô xong thì sức khỏe yếu kém mà qua đời. Ba cô thì mắc bệnh ung thư nên cũng ra đi ngay sau đó không lâu. Cuối cùng, người thân nội ngoại sau một hồi đẩy qua đẩy lại, Bạch Vân Y đã được dì ruột nhận nuôi.
Từ khi Bạch Vân Y có ý thức, đã biết được mình mất cả cha lẫn mẹ, sống nhờ vào gia đình dì ruột, nên cô lớn lên cũng dần trở thành một đứa bé hiểu chuyện. Tính tình ngoan ngoãn lễ phép, cố gắng hết sức không khiến cho gia đình dì cảm thấy quá bất tiện vì sự hiện diện của mình. Nhưng mà bỗng dưng lại phải nuôi thêm một miệng ăn trong thời buổi kinh tế khó khăn, thái độ của dì dượng đối với cô chưa bao giờ là tốt. Cô cũng hiểu được điều này nên không hề oán trách thái độ của gia đình dì đối với mình.
Nhưng mà cô không oán trách, cô ngoan ngoãn, cô hiền lành, không có nghĩa là gia đình của dì sẽ vì điều đó mà đối xử với cô tốt hơn.
Mọi chuyện đã càng tệ hơn, khi dì dượng chính thức có con. Đó là một bé gái, là em họ của Bạch Vân Y. Cô em họ này nhỏ hơn Bạch Vân Y sáu tuổi, em ấy cũng biết rõ cô chị họ này chỉ ăn nhờ ở đậu gia đình mình nên luôn thể hiện vai vế chủ nhà với Bạch Vân Y, chưa bao giờ xem cô là chị em họ của mình.
Bạch Vân Y những tưởng, có lẽ đây chỉ là tính cách trẻ con, sau này lớn hơn rồi, em ấy sẽ không còn như thế nữa. Còn về dì của cô, đương nhiên là con mình thì mình thương, cho dù cô em gái có bắt nạt Bạch Vân Y tới mức độ nào, dì cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Dượng của cô thì lại càng không quan tâm hơn, đột nhiên phải nuôi con của chị em nhà vợ, ông ấy vốn đã khó chịu từ lâu. Rốt cuộc, trong gia đình này, chưa từng có một ai lên tiếng bênh vực hay bảo vệ Bạch Vân Y, cũng chưa từng có một ai thương yêu cô thật lòng.
Mỗi ngày trôi qua, Bạch Vân Y luôn mong ước rằng mình có thể mau chóng lớn lên, có thể tự lo cho bản thân, để không phải sống nương tựa vào gia đình của dì nữa. Như vậy cô chỉ cần cố gắng đi làm kiếm tiền để trả công nuôi dưỡng cho dì, sau đó có thể dọn ra ở riêng.
Trong suốt quá trình này, càng ngày cô em họ của cô càng quá đáng hơn. Lý do là vì Bạch Vân Y càng lớn thì càng xinh đẹp, lại học giỏi, tính cách ngoan ngoãn lễ phép dịu dàng, được lòng bạn bè, thầy cô, cho tới các vị phụ huynh trong xóm. Mỗi lần hàng xóm của cô dạy dỗ con cái đều lấy Bạch Vân Y ra để so sánh. Nhưng lạ một điều là các trẻ con cùng xóm không những không ghét Bạch Vân Y, mà còn vô cùng đồng tình với ý kiến của phụ huynh, thậm chí là ngưỡng mộ cô.
Cho nên, cô em gái ở cùng nhà với Bạch Vân Y, hoàn toàn bị Bạch Vân Y làm cho lu mờ. Vì em gái lớn lên ngoại hình rất bình thường, học hành lại chẳng tới đâu, mà do tính cách ngang ngược, thích bắt nạt mọi người xung quanh từ nhỏ, ở trong lớp hay trong xóm, chẳng có ai ưa cô ta. Vì vậy cô ta đem nổi ganh tị cùng sự bực tức của mình đổ lên đầu Bạch Vân Y. Đối xử với Bạch Vân Y ngày càng tệ bạc hơn. Dần dần, dì ruột của cô cũng chướng mắt với hào quang của cô, con gái mình không ngừng bị đem ra so sánh với Bạch Vân Y, khiến bà ấy vừa tức vừa xót cho con.
Vì nhiều vấn đề gộp lại nên nỗi khao khát được ra ở riêng của Bạch Vân Y lại càng trở nên mãnh liệt hơn. Có điều, cô không ngờ rằng, chuyện tưởng chừng như rất đơn giản, lại không thể làm được.
Lúc Bạch Vân Y vừa học xong đại học, có được việc làm, cô liền lên tiếng xin dì cho mình ra ở riêng, sau đó hằng tháng có tiền lương, cô sẽ trích một phần ra gửi cho dì để cảm ơn công nuôi dưỡng.
Nhưng dì cô lại không đồng ý, lý do là vì sợ cô ra ở riêng rồi thì chạy mất, không thèm trả ơn nuôi dưỡng cho dì. Nuôi cô bao nhiêu năm qua, chỉ đợi tới thời khắc này để lấy lại, cô ra ở riêng rồi thì dì cô không thể kiểm soát được. Vả lại, nếu cô ở riêng, tiền lương còn phải trích ra để trả tiền nhà, thì tiền gửi cho bà ấy không phải sẽ giảm xuống sao? Như vậy không thể được!
Mà em gái của cô, người mà cô tưởng như là căm ghét cô nhất trên đời này, muốn cô biến mất nhất trên đời này, lần này em ấy lại đồng lòng với mẹ, cũng không muốn cho Bạch Vân Y chuyển ra ở riêng. Ban đầu cô không hiểu, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu, vì em ấy sợ cô đi rồi, mất đi một người để em ấy bắt nạt, em ấy cảm thấy không quen…
Bạch Vân Y ngồi trên xe buýt, lắc lư qua lắc lư lại, suy ngẫm về cuộc đời mình.
Năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi, đang làm việc tại một công ty không quá lớn cũng không quá nhỏ. Mức lương cũng được xem là khá tốt, nhưng mỗi tháng cô đều phải trích ra ⅔ số tiền lương để gửi cho dì, số tiền còn lại thì chia một nửa lo phí sinh hoạt cho em gái, cuối cùng còn dư lại chẳng bao nhiêu cho bản thân.
Bạch Vân Y cũng không nghĩ nhiều, dù sao để cô có thể đi học bình thường như bao người khác, bây giờ còn có thể kiếm việc làm, cũng là nhờ tiền bạc và công nuôi dưỡng của dì dượng. Hiện tại chính là lúc cô trả ơn cho dì dượng, âu cũng hợp lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...