Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu


Cô nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, ngón tay không ngừng siết chặt lại.
Một cảm giác tê dại như dòng điện không ngừng chảy dọc trong cơ thể của cô.
Thế nhưng cô đã nhịn xuống.
Cô là một người có khả năng nhẫn nhịn rất mạnh.
Nhưng mà cô không hề biết đây chỉ mới là bắt đầu.
Lục Cẩn Ngôn cầm lấy chiếc ly ở bên cạnh, uống một ngụm rượu, sau đó chậm rãi đưa vào miệng của cô.
Cô không biết đây là rượu gì, sau khi uống xong thì cả cơ thể cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Một cảm giác nóng rực không biết vì sao quấn lấy cả người cô, cho dù có ngâm trong nước thì cũng không thể làm dịu cơn nóng kia.
Một luồng nhiệt đang dâng lên từng cơn ở bụng dưới, cơ thể của cô giống như bị đào rỗng vậy, cô cảm thấy cực kỳ trống rỗng, cần được lấp đầy.
Hệ thống phòng ngự của cô đã hoàn toàn tan rã, đầu óc phình lên, ý thức trở nên mơ hồ, cả người trở thành một con vật đang động dục, chỉ khát khao muốn có quan hệ nguyên thủy nhất của con người.
Lục Cẩn Ngôn luôn nhìn vào cô, nhìn cô cố gắng giãy dụa với tác dụng của thuốc, nhìn cô từng chút chìm đắm vào trong đó, nhìn tất cả mọi gai nhọn của cô đều cụp xuống, không thể nào chống lại được nữa.
Anh cúi đầu, đôi môi mỏng dán sát vào vành tai của cô: “Hoa Hiểu Bồng, em có muốn không?”
Ý thức của cô đã trở nên mơ hồ, chỉ còn sót lại một chút ít, thế nhưng dường như đang phát huy hết khả năng của mình.
Cô cắn môi, không ngừng quay đầu qua, vẫn muốn cố gắng giãy dụa.
Anh lạnh lùng cười lên, ngón tay trượt xuống dưới, cô rên lên một tiếng, một tia lý trí cuối cùng cứ như vậy mà bị phá hủy.
“Muốn không?”
“.…..


Muốn.” Đôi mắt của cô trở nên mơ màng, đôi má đỏ bừng hẳn lên.
“Cầu xin tôi đi.” Giọng nói của anh tràn ngập sự quyến rũ, còn có sự uy hϊếp, dường như đã dẫn dắt cô từng bước đi vào vùng đất cấm, bước vào vực sâu muôn trượng.
“.…..

A…… Cầu xin anh.” Cô uốn éo cả người giống như một con rắn nước, phần eo mảnh khảnh không ngừng cong lên như cây dương liễu.
“Tự mình làm đi.” Anh đột nhiên lật người lại, khiến cô ngồi ở bên trên.
Lần này cô đã hoàn toàn chuyển động một cách phóng túng, điên cuồng, dữ dội và buông thả, cô không còn một tia lý trí nào mà chỉ còn bản năng.
Nước ấm trong bồn tắm đều bị khuấy động dữ dội.
Cảm giác thỏa mãn của Lục Cẩn Ngôn đã dâng lên đến mức cao nhất, kɦoáı ƈảʍ đến như đạp gió rẽ sóng khiến anh cảm thấy vô cùng suиɠ sướиɠ.
Khi Hoa Hiểu Bồng tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Cổ họng của cô đã khàn đi.
Cô cũng không biết tại sao nó lại trở nên khàn đặc.
Lục Cẩn Ngôn cho cô uống một ngụm rượu, sau đó cô cảm thấy vô cùng khó chịu, rồi sau đó cô đã không nhớ được nữa.
Thế nhưng nhìn vào cơ thể mệt mỏi của mình, rõ ràng đã bị anh thô lỗ giày vò.
Lục Cẩn Ngôn không hề rời đi, anh chỉ ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, nhìn vào cô với ánh mắt vừa u ám vừa dữ tợn.
“Lục Cẩn Ngôn, anh đã cho tôi uống thứ gì hả, cổ họng của tôi cũng đã khàn hết cả rồi.”
Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười mỉa mai, anh đứng dậy, chậm rãi bước tới, từ trên cao nhìn xuống cô: “Em kêu quá lớn tiếng, kêu đến khàn tiếng rồi.”
Cái gì? Cô cảm thấy kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin tưởng: “Tại sao tôi lại kêu lên? Tôi đã gặp ác mộng à?”

Ngón tay thon dài của anh đặt lên cổ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đứa lẳиɠ ɭơ, em hầu hạ tôi đến mức quá phấn khích, kêu đến khàn tiếng đấy.”
Cô hung hăng giật bắn người lên: “Không thể nào.” Cô không nhớ được một tí gì cả.
“Em có muốn thưởng thức giọng nói của em một chút không?” Anh lấy điện thoại ra, nhấn phát ghi âm.
“Muốn không?”
“.…..

Muốn.”
“Cầu xin tôi đi.”
“.…..

A…… Cầu xin anh.”
“.…..

A…… A”
Một hơi nóng của sự xấu hổ và tức giận dâng thẳng từ cổ của cô đến gò má, rồi đến lỗ tai, da đầu, khiến cô trông giống như một con tôm đã bị luộc chín.
Sao cô có thể phát ra những âm thanh không biết xấu hổ, phóng đãng, lẳиɠ ɭơ đến như vậy chứ.
“Lục Cẩn Ngôn, rốt cuộc anh đã cho tôi uống thứ rượu gì hả?”

“Em quá nhàm chán rồi, cần phải dạy dỗ một chút.” Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười lạnh lùng mà ác độc.
“Anh không biết xấu hổ, biếи ŧɦái, cầm thú!” Cô cuộn người lại, cầm lấy chăn che kín đầu mình.
Anh không cho cô trốn tránh, kéo chăn xuống, nắm lấy cầm của cô, anh nhìn lướt qua gương mặt xấu hổ của cô với ánh mắt nham hiểm tàn bạo như lưỡi dao: “Hoa Hiểu Bồng, cho dù em có bao nhiêu chiếc gai thì tôi cũng có cách đối phó với em.” Anh lạnh lùng thốt ra từng chữ.
Sự lạnh lùng quấn lấy cả người cô khiến cô giật mình run rẩy một cái, sự bướng bỉnh không chịu khuất phục đột nhiên bộc lộ ra ngoài.
Anh có thể giày vò cơ thể của cô, giẫm đạp danh dự của cô, thế nhưng anh vĩnh viễn cũng sẽ không thể chạm vào linh hồn và trái tim của cô.

Bởi vì bọn chúng đã bị khóa chặt lại, không bao giờ mở ra với những người bên ngoài nữa.
Sau khi ăn sáng, cô liền đi làm, thuận tiện mua một hộp kẹo ngậm ở tiệm thuốc để giúp cổ họng dễ chịu hơn.
Cô vừa bước vào phòng làm việc thì nhìn thấy người của bộ phận hành chính đã đi đến đưa một bộ đồng phục mới: Một bộ quần áo.
Bọn họ không được phép mặc bộ váy ngắn lần trước nữa.
Nghe nói đây là mệnh lệnh do tổng giám đốc tự mình đưa xuống.
Hoa Hiểu Bồng đột nhiên nhớ đến lần đi vào phòng làm việc của anh, khi anh nhìn thấy đồng phục công sở của cô liền mắng chửi một tiếng: “Chiếc váy chết tiệt gì vậy, ngắn đến như vậy!”
Trời ạ, đừng nói là bởi vì chuyện này nên anh đã đổi thành đồng phục quần đấy?
Vào giờ ăn trưa, cô đang định chuẩn bị đến nhà hàng ăn cơm thì điện thoại reo lên, khi nhìn vào hiển thị trên màn hình, cô giật mình, vậy mà lại là Tần Như Thâm.
“Anh rể, anh có chuyện gì sao?”
“Tôi vừa đi ngang qua JVLear, cô có ra ngoài ăn bữa cơm được không?” Giọng nói trầm thấp của Tần Như Thâm truyền đến từ trong điện thoại.
“Hả?” Cô không dám!
Nếu như bị Lục Cẩm San biết được thì sẽ lột da của cô, rút gân của cô mất.
Tần Như Thâm nghe ra sự do dự của cô, anh ấy bèn nói: “Có phải cô lo về Lục Cẩm San không?”
“.…..


Ừm.” Cô nhỏ tiếng đáp lại.
“Yên tâm, cô ta sẽ không biết đâu.

Tôi có một chút chuyện muốn nói với cô.” Tần Như Thâm nói.
Cô mím môi, sau đó lại do dự một lúc nhưng vẫn đồng ý.
Cô đi đến phòng riêng của nhà hàng mà Tần Như Thâm đã đặt.
Cô hơi lo lắng, đây là lần đầu tiên cô đi ăn cơm riêng với Tần Như Thâm.
“Anh rể, anh muốn nói chuyện gì với tôi à?” Cô khó hiểu hỏi.
“Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi mới nói.” Anh ấy nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi nhìn thấy Tần Như Thâm gọi món thịt xào dứa, cô liền cười lên hỏi: “Anh rất thích ăn thịt xào dứa sao?”
Tần Như Thâm gật đầu: “Lần nào tôi đến nhà hàng đều gọi món thịt xào dứa, đáng tiếc không thể ăn được món ngon nhất.”
“Tại sao, có nhiều nhà hàng tốt đến như vậy, không thể không có đầu bếp không nấu ra món thịt xào dứa ngon được?” Đôi mày thanh tú của cô khẽ nhướng lên.
Anh ấy khẽ thở dài một cái: “Tôi cũng không biết lý do tại sao, luôn cảm thấy thiếu một chút mùi vị, không giống như mùi vị mà tôi muốn ăn.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên nhớ đến lúc trước, A Thông thích ăn món thịt xào dứa mà cô nấu nhất, cậu ấy nói rằng cho dù là đầu bếp giỏi đến mức nào thì cũng không thể nấu được món thịt xào dứa ngon như món của cô.
“Anh muốn ăn món thịt xào dứa có mùi vị như thế nào.”
“Mùi vị trong trí nhớ.

Tôi cảm thấy chắc hẳn tôi đã từng ăn một món thịt xào dứa rất ngon, nhưng mà sau khi mất trí nhớ thì không thể ăn được nữa.” Ánh mắt của anh ấy nhìn vào một góc nào đó, giọng nói dường như cũng truyền đến từ nơi đó, một giọng nói vừa xa xăm vừa mờ mịt.
“Trí nhớ ư?” Cô hơi sửng sốt: “Chẳng phải anh đã mất trí nhớ rồi ư? Sao lại có mùi vị trong trí nhớ chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận