Lục Cẩm San âm thầm liếc mắt nhìn Hoa Hiểu Bồng một cái, Hoa Hiểu Bồng nhẹ nhàng mỉm cười với Tần Như Thâm: “Anh rể, tôi biết rồi.”
Ngọn lửa trong lòng Lục Cẩm San đang cháy hừng hực, hai người này dù nhìn như thế nào đều như đang liếc mắt đưa tình, không chừng bọn họ đã lén lút vụиɠ ŧяộʍ ở sau lưng cô ta và Lục Cẩn Ngôn từ lâu rồi.
Sau khi ăn tối, Lục Cẩn Ngôn dẫn theo Hoa Hiểu Bồng đi dạo ở vườn hoa.
Hoa Hiểu Bồng giống như một con vật nhỏ lẽo đẽo bên người anh, chậm rãi đi trên con đường sỏi đá với anh.
“Hoa Hiểu Bồng, bạn trai trước đây của em trông như thế nào?” Anh đột nhiên hỏi một câu khiến cô giật bắn người lên.
Nếu như cô nói với anh Thời Thông trông giống hệt với Tần Như Thâm, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.
“Đã gần ba năm rồi, ký ức cũng trở nên hơi mơ hồ rồi, không nhớ rõ nữa.” Cô cố tình nói như vậy.
Chỉ cần không xúc phạm đến mặt mũi của anh thì cô tình nguyện nói dối.
“Em đúng là đứa nói dối thành thói quen.” Anh nhíu mày lại, quên được mới lạ đấy, mấy ngày trước còn nói cả đời này chỉ yêu người đàn ông chết tiệt kia.
“Nếu như đã không còn trên thế giới này thì cần gì phải nhắc đến nữa chứ, nghĩ đến nhiều cũng chỉ cảm thấy đau buồn.
Hơn nữa, tình cảm của con người không bao giờ giữ nguyên được cả, những độ tuổi khác nhau sẽ thích những người khác nhau.” Cô “ăn nói lung tung” với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng mà dường như anh nghe thấy cũng cảm thấy khá thoải mái, vẻ mặt cũng trở nên dịu hơn một chút.
Đứa gian xảo này không chỉ thích nói dối mà còn rất thực tế, tóm lại cả người toàn là những thói hư tật xấu mà anh ghét bỏ.
Khi đi đến vườn trúc, bọn họ đã gặp phải Lục Cẩm San và Tần Như Thâm.
Lục Cẩm San trợn trắng mắt nhìn Hoa Hiểu Bồng: “Đi đâu cũng đụng phải đứa ôn dịch này.”
“Em không thể khoan dung với Hiểu Bồng một chút à, bụng dạ lúc nào cũng hẹp hòi như vậy, chẳng phải người ta chỉ trông trong sáng hơn em một chút thôi sao? Cần gì phải ghen tị đến mức này chứ?” Tần Như Thâm nhíu mày nói.
Người phụ nữ này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Lục Cẩm San siết chặt tay lại: “Tần Như Thâm, anh dám nói anh không có ý gì với người phụ nữ này không?”
“Không có.
Cô ấy là em dâu của tôi, tôi không thể có ý với một người phụ nữ đã có chồng.” Tần Như Thâm nói ngay lập tức: “Tất cả đều do chứng hoang tưởng của em tạo ra mà thôi.”
Lục Cẩm San tức giận đến mức không nói nên lời, trong lòng cô ta đã xác định Hoa Hiểu Bồng là tình địch lớn nhất của mình, cô ta bắt buộc phải nhanh chóng loại bỏ.
Lục Cẩn Ngôn châm chọc cười một tiếng: “Lục Cẩm San, chị luôn gây chuyện như vậy có ý nghĩa sao?”
“Đều do em làm hại, Hoa Mộng Lê tốt như vậy, tốt hơn gấp ngàn lần, gấp mười ngàn lần so với người phụ nữ này, tại sao em không chịu đổi mà cứ phải giữ cô ta ở lại hãm hại chị chứ.” Lục Cẩm San tức giận đùng đùng nói.
“Chị mới là người nên bị đổi nhất đấy.” Lục Cẩn Ngôn không hề nể nang nói xong rồi dẫn Hoa Hiểu Bồng rời đi.
Hoa Hiểu Bồng đã nhìn ra chắc hẳn bát tự của Lục Cẩm San không hợp với cô, ngũ hành khắc nhau nên mới giống như có mối thù tám đời vậy.
Sau khi trở về, cô nhận được cuộc gọi của Hoa Mộng Lê, cô ta bảo cô đến quán bar lần trước ngồi nói chuyện.
“Sau này có thể không gặp người phụ nữ này thì đừng gặp.” Đôi lông mày rậm của Lục Cẩn Ngôn hơi nhíu lại.
Cô nhún vai nói: “Dù sao thì chị ta cũng là chị họ của tôi, là họ hàng, làm sao có thể mãi không gặp được chứ?”
Khi cô đến quán bar, Hoa Mộng Lê đã đến.
“Hiểu Bồng, trước đây hai chúng ta giống như chị em ruột vậy, chị nhớ lúc nhỏ em luôn dính lấy chị, cứ muốn chơi với chị.” Hoa Mộng Lê khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy, lúc nhỏ tốt biết bao nhiêu, không lo không nghĩ.” Hoa Hiểu Bồng nở một nụ cười nhạt: “Nếu như không xảy ra chuyện này, mối quan hệ của chúng ta có thể vẫn sẽ giống như trước đây vậy.
Chị trở thành cô chủ nhà giàu của chị, em làm đứa nghèo nàn của em.”
“Nếu như chị trở thành cô chủ nhà giàu thì sao có thể không chăm sóc em, để cho em làm một đứa nghèo nàn chứ?” Hoa Mộng Lê giả vờ tức giận nhìn vào cô.
Cô ta muốn chơi chiêu tình cảm với cô, mê hoặc cô khiến cô mất đi sự đề phòng, như vậy cô ta mới có thể nhân cơ hội đến gần Lục Cẩn Ngôn, giành lấy ấn tượng tốt của anh.
Hoa Hiểu Bồng u ám cười lên, cô không hề mong có thể nhận được sự chăm sóc của cô ta, chỉ dựa vào tính nết của bác cả, không gây chuyện với gia đình cô đã là không tệ rồi.
Lúc trước bọn họ vì để giành căn nhà của tổ tiên mà ra tay rất hào phóng, nhưng lại không chịu chăm sóc bà nội, đuổi bà nội ra khỏi nhà để gia đình cô chăm sóc.
Không hiếu thảo với người nhà, phân chia nhà tổ nhưng lại không nhân nhượng gì cả.
Cô ta ước gì mình có thể chiếm hết tất cả những chuyện tốt.
“Chị à, em biết chị cảm thấy em không chịu nhường vị trí này cho chị nên trong lòng rất khó chịu, giống như món đồ của mình bị người khác cướp mất vậy.
Nhưng mà chuyện này không phải do nhà họ Hoa chúng ta quyết định.
Mà là do nhà họ Lục, do Lục Cẩn Ngôn quyết định, em không có bất cứ quyền lợi nào cả.”
“Chị hiểu, chị đã nhìn thấy vào bữa tiệc đêm qua rồi, anh ta còn có người phụ nữ khác, không hề thích em.” Hoa Mộng Lê thở dài, tỏ vẻ vô cùng đồng tình với cô, thế nhưng thật ra cô ta đang cảm thấy vui mừng.
Cô chính là một cô nhóc không được dạy dỗ, nghèo nàn quê mùa, ngày nào cũng trưng mặt mộc ra ngoài mà không biết trang điểm một chút nào, uổng công cô là một nhà thiết kế trang sức.
Có nhà thiết kế trang sức nào mà không ăn mặc xinh đẹp chứ, cô lại giống như một đứa nhà quê, đúng là sự sỉ nhục đối với giới thiết kế, làm mất mặt những nhà thiết kế.
Điều quan trọng nhất chính là cô hoàn toàn không biết những lễ nghi của nhà giàu, lúc ra ngoài thì làm xấu mặt mình, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Lục.
Thảo nào từ trước đến giờ Lục Cẩn Ngôn không hề mang theo cô, cô không hề xứng để đứng bên cạnh anh, cô chỉ xứng làm người hầu xách dép cho anh thôi.
“Đúng là không thích, nhưng mà anh ta không thích ly hôn, người nhà họ Lục vẫn chưa có người nào ly hôn rồi tái giá, anh ta không thể nào phá lệ trở thành người đầu tiên được.”
Vì để đánh tan ý định của Hoa Mộng Lê, cô chỉ có thể nói như vậy để lừa gạt cô ta.
Đây gần như đã là lý do tốt nhất rồi.
Cô là người vợ đã bị thất sủng, nếu như nói Lục Cẩn Ngôn luyến tiếc cô không muốn ly hôn, ngay cả bản thân cô còn không tin thì sao Hoa Mộng Lê có thể tin được chứ.
Trên mặt của Hoa Mộng Lê vẫn nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm mỏng như mọi lần: “Hiểu Bồng à, chị nghe nói bố chồng của em còn có một người phụ nữ khác, trong nhà là hai người phụ nữ có chung một chồng.
Tư Mã Ngọc Nhi bề ngoài là trợ lý riêng của ông ấy nhưng trên thực tế chính là vợ bé của ông ấy.
Những người quyền quý bây giờ ngoài sáng trong tối đều có mấy người phụ nữ, điều này đã không còn xa lạ nữa.
Chị có thể không giành vị thế, nhường vị trí vợ cả cho em mà chỉ làm trợ lý riêng của anh ta thôi.”
Cô nói như vậy để mê hoặc cô, khiến cô buông lỏng sự đề phòng, lấy lùi làm tiến.
Cô ta không muốn dùng hai chữ vợ bé này, ở trong lòng cô ta, cô ta nên là vợ cả, chỉ có Hoa Hiểu Bồng mới là vợ bé, không, thậm chí cũng không thể để cô trở thành vợ bé, cô chỉ có thể cút về Giang Thành làm đứa nghèo nàn rách nát của cô mà thôi.
Hoa Hiểu Bồng hơi giật mình, trên mặt hiện lên vài nét cười khổ sở.
Chị họ cũng vì để có thể bước vào nhà họ Lục mà chịu hết tất cả thiệt thòi, tốn hết công sức rồi.
Thế nhưng nếu biết có kết quả như hôm nay thì lúc đầu đừng làm như vậy.
Cô ta đã lựa chọn đào hôn, một người khi đã quyết định làm chuyện gì đó thì phải gánh vác kết quả cuối cùng, cho dù nó là tốt hay xấu.
Duyên số sẽ không đứng ngay tại chỗ chờ đợi, một khi đã bỏ lỡ thì không chừng vĩnh viễn không lấy lại được.
“Chị à, mặc dù Lục Cẩn Ngôn trông khá tuấn tú, nhưng mà anh ta vẫn thích đàn ông đấy, anh ta ăn cả nam lẫn nữ, chị có thể chịu được điều này à?”
Hoa Mộng Lê âm thầm hậm hừ trong lòng, đứa gian xảo, vậy mà còn muốn gạt cô ta, tính hướng của Lục Cẩn Ngôn vô cùng bình thường, đó chỉ là do cô ta bịa đặt lung tung để hãm hại cô mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...