Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu


Anh giống như bị đánh lén một cái, sự tức giận tột độ dâng lên đỉnh đầu!
Anh đưa chân hung hăng đá cửa ra một cái.

Hoa Hiểu Bồng vừa nhìn thấy anh, trái tim vọt lên tận cổ họng ngay lập tức.

Trên mặt của anh không hề có một tí biểu cảm nào giống như đang đeo một chiếc mặt nạ vậy, đôi mắt đen thẳm như hai chiếc giếng sâu hun hút, ánh mắt tối như bưng và sâu không thấy đáy: “Hoa Mộng Lê đã trở về rồi à?”
Anh hỏi với giọng điệu giữ bình tĩnh, giống như một cơn sóng ngầm đang chuyển động một cách chậm rãi và tĩnh lặng.

Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt và gật đầu.

“Vậy thì sao?” Giọng điệu của anh không còn bình tĩnh được nữa, nó giống như một trận động đất đang rình rập dưới biển, mang theo sự u ám và xao động trước cơn sóng thần.

Trái tim của cô đang đập rất nhanh, cô vừa thấp thỏm vừa lo lắng không thể đoán được ý của anh, cô không dám tùy tiện trả lời mà chỉ nói với giọng điệu vô cùng nhỏ tiếng: “Không còn…… Không còn gì nữa.


“Không có sao?” Giọng nói của anh đột nhiên cất cao lên, cơn lửa giận điên cuồng dâng lên làm tan chảy gương mặt tuấn tú lạnh lùng như một tảng băng của anh.

Phần giữa chân mày của anh gần như nhíu chặt thành một đường thẳng, gân xanh trên trán đang co giật một cách kịch liệt, gương mặt điển trai nhăn nhó dữ dội, ánh mắt trở nên dữ tợn, cả người đều bị bao phủ bởi hơi thở mãnh liệt như cơn bão táp.

Sự lạnh lẽo dâng lên từ dưới đáy chân của cô và nhanh chóng lan ra xương cốt cả người cô.

Cô không biết anh đã nghe được những gì và cũng không biết nên giải thích như thế nào.


“Tôi…… Tôi không nói gì cả?” Lưỡi của cô như bị xoắn lại và ấp a ấp úng nói, vẻ mặt này trong mắt anh như cô đang chột dạ vậy.

Khối thịt trên mặt anh co rút trong cơn tức giận, anh nhấc cô lên một cái và ném lên ghế sô pha: “Không nói gì à? Chẳng phải em muốn đi sao? Muốn lấy hai mươi triệu để đổi chỗ với Hoa Mộng Lê à? Con mẹ nó ông đây ở trong lòng em chỉ đáng hai mươi triệu thôi à?” Anh nói với giọng điệu thê lương như một con thú hoang đang gào thét, càng kêu giọng càng cao lên, càng kêu càng trở nên lạnh thấu xương, càng kêu càng tức giận!
Cô cảm thấy sợ hãi, gương mặt trở nên tái nhợt ngay lập tức, ngay cả đôi môi cũng không còn một tí màu máu nào.

Nỗi sợ tràn ngập trong đại não khiến cô không có cách nào suy nghĩ thêm được nữa, trong lòng cô chỉ còn một ý nghĩ chính là chạy trốn ra ngoài.

Cô nhảy xuống từ trên ghế sô pha và liều mạng chạy về phía trước, thế nhưng cô lại không cẩn thận mà vấp phải đồ vật nào đó ở dưới đất và ngã xuống.

Cơ thể của cô nặng nề ngã xuống đất, cú ngã rất nặng khiến cô không thể bò dậy, cô xoay người lại và hoảng loạn lùi về phía sau.

Cơ thể của anh không ngừng toát ra hơi lạnh khiến nhiệt độ của cả căn phòng giảm xuống âm độ.

Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ và rơi vào người anh cũng bị đông thành băng vụn ngay lập tức, không còn một tí độ ấm nào.

Cơ thể cao lớn của anh tạo nên một cái bóng khổng lồ nuốt chửng cả người cô.

Cô cố gắng hết sức lùi về phía sau, cô cứ lùi xuống mãi cho đến khi đến bên giường, cô bị chiếc giường cản lại và không thể lùi tiếp được nữa.

Cô mở to mắt ra, trong đôi mắt còn lớn hơn chuông đồng tràn ngập sự sợ hãi.


Cô mở miệng ra và muốn giải thích, nhưng bởi vì quá sợ hãi mà cổ họng của cô nghẹn lại không thể thốt ra được một câu nào.

Cô hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, sau khi nuốt đến mấy lần mới chật vật, miễn cưỡng thốt ra vài chữ mơ hồ: “Tôi…… Không có…… Không có……”
Những câu này ở trong mắt Lục Cẩn Ngôn không phải là lời giải thích mà chỉ là cái cớ để thoát tội.

Những lời nói của một đứa quen nói dối không có câu nào là thật cả.

Vẻ mặt của cô đã phản bội cô, đây chính là bằng chứng phạm tội tốt nhất.

“Em yêu tiền đến như vậy ư? Em yêu tiền đến như vậy à?” Anh nghiến răng nghiến lợi mà liên tục hỏi đến hai lần, từng con chữ đều được thốt ra từ trong kẽ răng.

Cô cuộn tròn người lại như một con tôm, cơ thể gầy yếu không ngừng run rẩy, run đến mức chiếc giường cũng vang lên tiếng lạch cạch.

Cô không hề muốn đổi lại, cô chỉ cố tình nói như vậy để bác cả bỏ ý nghĩ này đi.

Cô đang gào thét trong lòng, hét một cách dữ dội và điên cuồng đến như vậy, cô muốn giải thích rõ ràng nhưng trong miệng lại không thể nói ra bất cứ chữ nào, cô chỉ chỉ lắc đầu cầu xin trong sự đau khổ và sợ hãi.

“Hoa Hiểu Bồng, em bị câm rồi à? Chẳng phải miệng lưỡi của em rất lanh lẹ sao? Chẳng phải cả người em đều là gai nhọn sao? Tại sao em lại không nói chuyện hả, em chột dạ rồi à? Không thể nói dối nữa rồi à?” Anh dò hỏi hết câu này đến câu khác, giọng nói tức giận như pháo nổ vang dội ở bên tai cô, gần như sắp xuyên thủng màng nhĩ của cô.

Cô dùng sức bóp vào cổ họng mới khiến bản thân phát ra âm thanh, sau khi bóp vài lần thì cuối cùng cô cũng có thể mở miệng nói: “Không phải như những gì anh nghĩ đâu, anh vẫn chưa nghe rõ những lời nói của tôi, tôi không hề có ý này.



Cơn tức giận của anh cũng không hề giảm bớt, anh nắm lấy cánh tay của cô một cái, nhấc cơ thể yếu ớt kia lên từ dưới tấm thảm như diều hâu bắt gà con, sau đó hung hăng ném cô lên giường.

“Em muốn có tiền đúng không? Được, lấy lòng tôi đi, chỉ cần em thỏa mãn tôi thì tôi sẽ đưa em tiền!”
Anh từ trên cao liếc xuống và nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang trừng mắt nhìn một con rệp hèn hạ
Sự châm chọc, xem thường, khinh bỉ và chán ghét ở trong mắt anh giống như từng con dao sắc bén lướt qua người cô từng chút một, như thể muốn xẻo thịt cô đến chết.

Cô cắn chặt môi nói: “Tôi không phải gái đ.

i.

ế.

m.


Anh lạnh lùng hậm hừ một tiếng, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lùng và chế nhạo: “Ở trong mắt tôi, em không khác gì một con gái đ.

i.

ế.

m, cũng dơ bẩn và đê tiện giống như vậy!”
Từng câu từng chữ của anh giống như những cái tát hung hăng đánh vào mặt cô, phá vỡ danh dự mỏng manh còn sót lại của cô thành bột phấn.


Cơn tức giận và xấu hổ bùng cháy ở trong lồng ngực của cô, nó nhanh chóng lan ra khắp người, đốt cháy từng tế bào và từng sợi dây thần kinh của cô.

Tính cách quật cường và bướng bỉnh bị ẩn giấu trong linh hồn của cô đã bị đánh thức, trong xương cốt lại tràn ngập lòng can đảm muốn chống lại anh, thậm chí giọng nói cũng được thuận lợi thốt ra.

“Chẳng phải anh mong tôi rời khỏi anh sao? Chẳng phải anh luôn muốn đuổi tôi đi sao? Anh nói tôi không tự biết thân biết phận, cứ mặt dày mày dặn ở lại bên cạnh anh.

Anh nói rằng anh muốn khiến tôi sống không bằng chết, mỗi ngày đều giống như sống trong địa ngục.

Nếu như tôi không đi thì chẳng lẽ chờ anh giày vò đến chết à?”
Khóe miệng của anh co rút vài cái, lồng ngực hung hăng kích động như có một chiếc quạt ly tâm: “Muốn tẩy trắng cho mình rồi à, chẳng phải em làm người thay thế gả vào đây vì sính lễ mười triệu đó à?”
Cô ngẩng đầu lên như muốn cố gắng níu giữ một mảnh danh dự cuối cùng cho bản thân, bên khóe miệng của cô nở ra một nụ cười yếu ớt và ảm đạm: “Đúng, tôi làm vì sính lễ kia đấy, ngoại trừ điều này thì tôi còn có thể nhận được gì nữa chứ? Chẳng lẽ còn có thể mong sẽ nhận được tình yêu sao?”
Anh nghiến chặt răng và nắm chặt nắm đấm, từng khớp ngon tay vang lên tiếng răng rắc trong không khí: “Em ở cùng với tên xấu xí kia thì sẽ có tình yêu à?”
Ánh mắt của cô đột nhiên lộ ra nét hung tợn, bất cứ người nào cũng không được sỉ nhục A Thông!
“Cậu ấy không phải tên xấu xí mà là người mà tôi yêu nhất, cho dù cậu ấy có chết thì tôi cũng sẽ yêu cậu ấy, cả đời này tôi cũng yêu mỗi cậu ấy, đến chết cũng thay đổi.

” Cô mang theo sự tức giận đau buồn, u ám và điên cuồng mà hét lên đến mức rát cổ bỏng họng.

Những lời này đã hoàn toàn chọc giận anh, khiến cho cơn lửa giận mà anh đã cố gắng hết sức kìm nén bùng nổ một cách điên cuồng, dữ tợn và khủng khiếp như ngọn núi lửa Yellowstone nổ tung, mang theo sức mạnh hủy diệt cả thế giới này.

Anh hung hăng đấm tới một cái, nắm đấm lướt qua vai cô và rơi xuống thanh vịn giường, phần gỗ của thanh vịn giường vang lên một tiếng “kẽo kẹt” và nứt toác ra.

Thế nhưng anh không hề dừng lại và lại đấm một cái lên bức tường, bức tường nứt ra một lỗ rất lớn, những khối bột màu trắng lần lượt rơi xuống giống như một mảng tuyết trắng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận