Cô ta cầm lấy điện thoại và gửi một đoạn tin nhắn đến Lục Cẩn Ngôn.
Cô ta nhất định phải nói cho Lục Cẩn Ngôn biết về chuyện đứa quê mùa kia lén lút gặp gỡ Hứa Nhược Thần vào lúc nãy, cô ta phải cho đứa quê mùa kia một màn dạo đầu trước khi màn kịch hay diễn ra vào ngày mai.
“Anh Cẩn Ngôn, hôm nay em nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng ở cùng với Hứa Nhược Thần đấy, hai người bọn họ vừa cười vừa nói trông rất thân thiết.
Cô ta là người từ dưới quê lên không biết cái gì gọi là tiết tháo, anh phải nhắc nhở cô ta nhiều một chút để tránh gây nên mấy vụ gièm pha đầy trời, rồi làm mất mặt anh đấy.
”
Lúc này Lục Cẩn Ngôn đang ở trụ sở Đế Tước, khi nhìn thấy đoạn tin nhắn thì hai hàng lông mày rậm lập tức nhíu chặt lại.
Thế nhưng anh không hề chạy qua hỏi tội cô ngay lập tức mà kiềm chế tính khí của mình và đợi đến buổi tối.
Hoa Hiểu Bồng vừa vào cửa đã bị anh gọi vào phòng sách.
“Ngày hôm nay em đã làm những chuyện gì hả?” Anh nói với giọng điệu thờ ơ giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Thế nhưng Hoa Hiểu Bồng không dám tùy tiện trả lời.
Buổi trưa Tiêu Diệc Mẫn đã nhìn thấy Hứa Nhược Thần, dựa vào tính cách thích làm mưa làm gió của cô ta thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, chắc chắn sẽ tố cáo trước mặt Lục Cẩn Ngôn.
Cô nghĩ chắc hẳn lúc này anh đã biết chuyện rồi nên mới hỏi như vậy.
“Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, chỉ là vào buổi trưa khi tôi ra ngoài ăn cơm thì gặp được cậu chủ nhà họ Hứa đã giúp đỡ tôi lần trước, anh ấy tên là gì nhỉ.
” Cô gãi đầu nói và giả vờ nhớ lại, sau đó cô vỗ đầu nói: “Cái tên kia hơi phức tạp nên tôi không nhớ rõ lắm.
Anh ấy bảo tôi qua đó ăn trưa cùng với anh ấy, tôi nghĩ đến lần trước anh ấy đã cứu tôi nên cũng không từ chối, nếu không thì trông rất giả tạo.
”
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc cô một cái, anh cảm thấy cô như một đứa hề buồn cười đang diễn kịch.
Nhưng mà trái lại cô cũng khá thẳng thắn chứ không chột dạ nói dối.
“Ngay cả tên cũng không nhớ thì sao không quên luôn dáng vẻ của người ta đi hả?”
“Tên và ngoại hình là hai chuyện khác nhau, tôi cũng không phải người mù mặt, chỉ cần là gương mặt tôi gặp qua thì tôi đều có thể nhớ kỹ.
” Cô bĩu môi nói: “Điều quan trọng là anh ấy rất đặc biệt, gương mặt kia so với gương mặt của anh có sự chênh lệch rất lớn.
Gương mặt của anh ấy luôn mang theo nét cười chứ không giống như anh, lúc nào cũng lạnh như băng, cảm xúc trên mặt không hề thay đổi một tí nào, vĩnh viễn đều như mùa đông lạnh lẽo.
Anh trông đẹp trai đến như vậy, đẹp hơn cả anh ấy, nếu như cười lên thì chắc chắn sẽ như xuân ấm hoa nở, chói lọi đến mức khiến người khác không thể mở mắt được, cả người đều như tắm trong ánh sáng thần thánh kia……”
Cô bô bô nói ra một đống khiến cho Lục Cẩn Ngôn dở khóc dở cười, vốn dĩ anh đang kìm nén ngọn lửa giận trong lòng và đang định hung hăng dạy dỗ cô một trận.
Lúc này đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không biết có phải bởi vì lời nói nịnh nọt của cô khiến anh cảm thấy rất thoải mái hay không.
“Hoa Hiểu Bồng, tôi chỉ cảnh cáo một lần, em nghe cho kỹ, sau này không được phép gặp Hứa Nhược Thần nữa, những người phụ nữ hay thay lòng chỉ có một con đường chết mà thôi.
”
Cô mím môi lại, bỗng chốc nhìn chằm chằm vào anh: “Lục Cẩn Ngôn, tôi biết đây không phải là lần đầu tiên anh có ý kiến với tôi, thế nhưng tôi không phải là một người phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ.
”
Đôi mắt đen láy của Lục Cẩn Ngôn trở nên vô cùng thâm trầm.
Cô đã đưa lần đầu tiên của mình cho người đàn ông kia, bởi vì cô yêu người đàn ông kia.
Thế nhưng lý do này càng khiến anh cảm thấy tức giận hơn.
Thứ mà cô gả vào chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng không hoàn chỉnh, cơ thể của cô, trái tim của cô đều thuộc về người khác!
“Chỉ cần trong lòng em vẫn còn chứa người đàn ông khác thì chính là không thủ phận làm vợ!”
“Anh ấy đã chết rồi!” Trái tim của cô hơi đau nhói.
“Nếu như đã chết thì hãy quên sạch hết cho tôi!” Anh vừa ngang ngược vừa hung tợn mà thốt ra từng chữ từ trong kẽ răng.
Ngón tay giấu ở sau lưng cô từ từ nắm chặt lại.
A Thông là người mà cô yêu nhất trong cuộc đời của mình, cô mãi mãi sẽ không quên anh ấy!
Thế nhưng cô không dám chống đối với anh, chuyện ở bên bờ hồ lần trước vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô không muốn bị giày vò một lần nữa.
“Tôi sẽ cố gắng.
” Cô nhỏ tiếng nói.
“Không phải cố gắng, mà là bắt buộc.
” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi.
Cô âm thầm thở dài một cái, cảm thấy bản thân như đã thoát khỏi miệng hùm.
Người đàn ông như Lucifer đúng là quá khủng khiếp.
…!
Ngày hôm sau.
Sau khi tan làm, cô và Quách Lộ Lộ đi ăn pizza ở Pizza Hut rồi sau đó cùng nhau đi đến quán KTV cao cấp Minh Châu.
“Hiểu Bồng, cho cô cái này.
” Quách Lộ Lộ lấy hai món đồ từ trong túi xách.
“Đây là gì?” Hoa Hiểu Bồng hơi sửng sốt.
“Vũ khí chống biếи ŧɦái, tôi mua ở trên Taobao đấy, một cái là bình xịt hơi cay, một cái là đèn pin chiếu sáng mạnh.
” Quách Lộ Lộ nói.
“Cần những thứ này làm gì chứ?” Hoa Hiểu Bồng cười lên.
“Bây giờ có rất nhiều tên biếи ŧɦái, chúng ta lại là người đẹp nên cầm theo để lo trước khỏi họa, cô xem trên tin tức chắc cũng thấy nữ tiếp viên hàng không kia chết thảm đến mức nào, là những người đẹp thì chúng ta phải có ý thức đề phòng.
” Quách Lộ Lộ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Tiêu Diệc Mẫn bảo cô ta hẹn Hoa Hiểu Bồng ra ngoài rồi sau đó tìm cơ hội lẻn ra ngoài, để cho cô ta nói chuyện riêng với Hoa Hiểu Bồng.
Cô ta không phải đồ ngốc, vừa đoán đã biết sẽ không chỉ đơn giản là nói chuyện.
Cô ta không quan tâm Hoa Hiểu Bồng sẽ gặp phải chuyện gì nhưng không thể để cho bản thân dính đến phiền phức, vì vậy cô ta phải giúp cô giảm bớt nguy hiểm đến mức thấp nhất để tránh khiến cho bản thân bị liên lụy.
“Lộ Lộ, vẫn là cô suy nghĩ chu đáo, tôi đúng là không có ý thức tự bảo vệ bản thân mà.
” Cô nhận lấy vũ khí phòng thân, món đồ rất nhỏ nên có thể trực tiếp nhét vào túi quần.
Khi đến KTV thì Quách Lộ Lộ chọn hai bài hát, thế nhưng cô ta không hề tập trung hát mà luôn xem thời gian.
Hoa Hiểu Bồng không hề nhận ra sự khác thường của cô ta, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài chơi với bạn bè sau khi đến Long Thành nên cô đang cảm thấy rất vui.
Sau khi hát xong một bài thì Quách Lộ Lộ ôm lấy bụng của mình.
“Ai da, bụng tôi hơi đau, đừng nói là ăn pizza ăn đến mức đau bụng đấy chứ, tôi đi nhà vệ sinh một chút.
”
Cô ta vội vàng rời đi.
Bên ngoài KTV, một người đàn ông tai to mặt lớn dẫn theo bốn tên đàn em đi tới, gã ta nhìn số phòng của phòng riêng một cái, khi nhìn thấy là 201 thì đẩy cửa bước vào.
Hoa Hiểu Bồng đang ca hát, khi nhìn thấy đám người này thì giật bắn người lên: “Các anh tìm ai vậy?”
Người đàn ông kia híp mắt nhìn cơ thể của cô một vòng sau đó dừng lại ở cổ áo hơi hở ra của cô: “Quả nhiên là người đẹp, hôm nay ông đây có phúc rồi.
”
“Anh Lang, cô gái này thật xinh đẹp, các anh em không chờ nổi nữa rồi, cứ ở đây cùng nhau suиɠ sướиɠ cho đã đi!” Tên đầu trọc ở phía sau cười một cách xấu xa, gã ta nhìn chằm chằm vào cơ thể tuyệt đẹp của cô đến nỗi chảy nước miếng.
Đây là lần đầu tiên gã ta nhìn thấy người phụ nữ đẹp đến như vậy.
“Đợi ông đây suиɠ sướиɠ trước đã rồi mới đến lượt chúng mày!” Anh Lang xoay người lại và hung hăng vỗ vào đầu của tên đầu trọc kia.
“Vâng vâng vâng, dĩ nhiên là đại ca chơi trước rồi.
” Tên đầu trọc kia cúi người gật đầu và hung hăng nuốt nước miếng.
Hoa Hiểu Bồng nhận ra bọn họ không phải là người tốt, trái tim liền nhảy vọt lên tận cổ họng: “Mời các anh nhanh chóng ra ngoài, nếu không tôi la lên đấy.
”
“Nơi này là địa bàn của anh Lang chúng tôi, cho dù cô có hét khan cổ họng cũng sẽ không có ai dám nhiều chuyện, đi vào cứu cô đâu.
” Tên đầu trọc cười khẩy một cái.
Anh Lang đã không nhịn được nữa, gã ta vội vã muốn nhào tới và lột sạch người đẹp này rồi suиɠ sướиɠ một trận.
“Giữ chặt nó cho tao.
” Gã ta lớn tiếng hét lên, đám đàn em kia nhào tới và đè Hoa Hiểu Bồng xuống đất.
“Buông tôi ra, đám khốn kiếp các người, buông tôi ra!” Hoa Hiểu Bồng cố gắng kêu la và liều mạng giãy dụa, thế nhưng tay chân của cô đã bị những người đàn ông khỏe mạnh này giữ chặt, cô căn bản không có cách nào nhúc nhích được.
Anh Lang liếm môi một cách dâʍ đãиɠ và cởi thắt lưng ra, gã ta nhào vào cô giống như một con sói đói khát…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...