“Mẹ, con vẫn chưa nói xong mà.” Hoa Hiểu Bồng hơi nhướng mày nói: “Mọi chuyện là như vậy.
Sáng nay con, cô Tiêu và Trương Yên uống cà phê trong phòng trà.
Cô Tiêu nói Nescafé mà con uống là dành cho người nghèo, những người giàu như bọn họ đều uống cà phê chồn.
Con không biết cà phê chồn là gì nhưng nghe thấy tên hơi kỳ lạ nên đã tra Baidu một chút.
Con một đứa quê mùa nên rất bất ngờ khi nhìn thấy lời giải thích trên Baidu, vì vậy con đã hỏi cô Tiêu loại cà phê như vậy thật sự rất ngon sao? Cô Tiêu cười nhạo con là một đứa quê mùa, con cũng thừa nhận con chính là một người nhà quê.”
Cô ngừng một chút rồi nuốt nước miếng nói: “Thật ra bọn con cũng chỉ trêu đùa lẫn nhau thôi, không có gì cả.
Nhưng mà Trương Yên không nghĩ như vậy, con người cô ta có gì tốt chứ, chỉ biết thích ôm đùi to, vỗ mông ngựa, điều này không tốt lắm.
Cô ta muốn nịnh nọt cô Tiêu và cảm thấy cô Tiêu rất chán ghét con nên đã nhào tới và hất đổ cà phê trong tay con.”
Cô nâng cánh tay lên và nói: “Mẹ xem, cả cánh tay của con cũng bị phỏng đến mức nổi bọng nước rồi.”
Bà Lục liếc mắt nhìn một cái và nhìn thấy quả thật bị phỏng khá nghiêm trọng, vì vậy chỉ mím chặt miệng và không nói lời nào.
Hoa Hiểu Bồng nói tiếp: “Vốn dĩ con định bỏ qua cho êm xuôi mọi chuyện và không muốn tính toán với Trương Yên, không ngờ tổng giám đốc Lục nhìn thấy.
Anh ấy rất tức giận và nói rằng quy định của nhà họ Lục là có qua phải có lại, con bị người khác tạt nước mà chỉ biết ỉu xìu chạy trốn, là một đứa nhát gan làm mất mặt nhà họ Lục, bôi nhọ anh ấy.
Anh ấy muốn con tạt lại nhưng con không dám, con thật sự rất nhát gan.
Kết quả anh ấy đã thay con đánh trả lại.
Trương Yên ôm lấy chân của cô Tiêu nên cô Tiêu cũng bị liên lụy.”
Khóe miệng của bà Lục co rút một chút: “Nếu như đã không liên quan đến cô thì tại sao cô còn nhận sai hả?”
“Con sai thật mà, con đã làm mất mặt nhà họ Lục, con là một đứa nhát gan.
Con là con dâu của nhà họ Lục, bọn họ đánh vào mặt của con chính là đã đánh vào mặt của nhà họ Lục, con không thể bảo vệ mặt mũi của nhà họ Lục, con đã bôi nhọ nhà họ Lục, xin mẹ hãy phạt con ạ.” Hoa Hiểu Bồng cúi đầu với dáng vẻ thật thà thì được khoan hồng.
Bà Lục cảm thấy mình đã bị cô cứng rắn nhét một khúc xương vào trong miệng, nuốt không trôi mà cũng không nhả ra được.
“Nếu như Cẩn Ngôn đã xử lý thì tôi cũng không truy cứu chuyện này nữa.
Sau này cô phải chú ý đến lời nói và việc làm của bản thân mình, đừng có mang theo những thói quen xấu của nhà họ Hoa đến nơi này.”
Bà ta tỏ vẻ như đang giải quyết mọi chuyện một cách công bằng.
“Con đã biết, thưa mẹ, con chắc chắn sẽ biết sai mà sửa.” Hoa Hiểu Bồng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Cẩn Ngôn đã không trở về trong hai ngày liền, lần xuất hiện tiếp theo là vào thứ bảy.
Đợt điều trị của bà cụ Lục đã kết thúc, bà ấy không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp cháu dâu của mình.
Lục Cẩn Ngôn quyết định đưa Hoa Hiểu Bồng đến thăm bà cụ Lục.
“Biết mình phải làm gì khi đến bệnh viện chưa?” Anh nói với giọng điệu như đang huấn luyện thú nuôi.
“Làm như thế nào?” Hoa Hiểu Bồng cảm thấy khó hiểu mà nhướng mày.
Anh vươn bàn tay to ra và ôm lấy vai cô.
Bàn tay của anh ấm áp nhưng trái tim lại lạnh lẽo không hề có độ ấm, càng không có tình cảm.
Thế nhưng Hoa Hiểu Bồng đã hiểu ý của anh.
Muốn show ân ái!
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp với anh.”
Khi chiếc xe chạy đến ngã tư thì ánh mắt của cô nhìn xuyên qua cửa sổ và rơi vào vỉa hè cách sân ga không xa.
Một người con trai cao lớn đang đứng ở nơi đó, anh ấy mặc chiếc áo phông màu trắng và quần jean xanh, cách ăn mặc trông tùy tiện nhưng lại rất đẹp trai.
Làn da của anh ấy trắng mịn như vỏ trứng vừa được bóc ra, gương mặt nổi bật mang theo vài nét điển trai, trong sự thanh nhã phảng phất vài nét quyến rũ tà mị.
Anh ấy như hạc giữa đàn gà, mặc dù trên vỉa hè còn có rất nhiều người nhưng cô vẫn nhìn thấy anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Gương mặt kia quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, nó đã khắc sâu vào tận linh hồn của cô.
Một sự căng cứng dữ dội xuyên qua cơ thể của cô, đôi mắt của cô trừng lớn hơn chiếc chuông đồng, cô không dám tin vào những gì bản thân nhìn thấy.
Đèn xanh sáng lên, tài xế đã nổ máy.
Cô trở nên hoảng loạn và đập mạnh vào cửa sổ mà gấp gáp hét lớn: “A Minh, dừng xe, tôi muốn dừng xe, tôi muốn dừng xe!”
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày lại: “Em muốn làm gì?”
Cô không hề nghe thấy, thính giác của cô như bị chặn lại, tất cả mọi sự tập trung của cô đều tập trung vào người con trai ở bên ngoài.
“Dừng xe, tôi muốn dừng xe, tôi muốn dừng xe……”
“Thưa cô chủ, nơi này không thể dừng xe.”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn dừng xe, xin anh đấy, tôi muốn dừng xe.” Cô không thèm quan tâm bất cứ thứ gì mà mở cửa xe ra.
Mạch suy nghĩ của cô đã trở nên rối loạn, lý trí cũng đã bị phá hủy, trong lòng cô chỉ nghĩ đến một chuyện là đi tìm A Thông.
Ngay vào khoảnh khắc cô định nhảy xuống xe thì Lục Cẩn Ngôn nhanh tay lẹ mắt mà kéo cô trở về: “Hoa Hiểu Bồng, em bị điên à?”
“Anh buông tôi ra, tôi muốn xuống xe!” Cô gân cổ lên hét và tay đấm chân đá với Lục Cẩn Ngôn, muốn thoát khỏi anh.
Lục Cẩn Ngôn tức giận hung tợn hét lên: “Dừng xe!”
Tài xế không còn cách nào khác, chỉ có thể dừng xe ở bên đường.
“Chết tiệt!” Đôi mày của Lục Cẩn Ngôn nhăn nhó một cách dữ tợn, anh còn chưa dứt lời thì Hoa Hiểu Bồng đã mở cửa xe chạy ra ngoài, cô điên cuồng chạy trên đường và không hề quan tâm đến những chiếc xe đang chạy nhanh như bay.
A Thông! A Thông! Cô không ngừng gọi cái tên đó ở trong lòng.
“Cậu chủ, cô chủ bị sao vậy?” Tài xế nói với vẻ mặt hoang mang, phía sau vẫn luôn rất yên bình, anh ta không hề nghe thấy cô và cậu chủ cãi nhau.
Đôi mắt của Lục Cẩn Ngôn đã rực lửa.
Anh chỉ nghĩ đến một lời giải thích, người phụ nữ ngu ngốc bị bệnh tâm thần chu kỳ, lúc này đã tái phát rồi.
“Đi xuống xem thử.” Anh nghiến răng ra lệnh.
Bà nội vẫn còn đang chờ bọn họ, nếu như người phụ nữ kia mất tích giữa đường thì chắc chắn bà nội sẽ rất thất vọng, nếu không giải quyết ổn sẽ lại ngã bệnh.
Hoa Hiểu Bồng một hơi chạy đến nơi mà mình vừa nhìn thấy người con trai kia, nơi đó đã không còn người nữa.
“A Thông—— A Thông——” Cô lớn tiếng hét lên và vô cùng nôn nóng nhìn xung quanh với ánh mắt chờ mong.
Dòng người đi qua đi lại, những chiếc xe chạy đi giống như những cái bóng sặc sỡ lướt qua trước mắt cô rồi lại biến mất.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô rơi vào cánh cửa của trung tâm mua sắm, một bóng người cao lớn nhanh chóng bước vào đó.
Bóng lưng kia rất quen thuộc đối với cô, còn có chiếc áo phông trắng và quần jean xanh kia.
Là A Thông, là A Thông!
“A Thông——” Cô kích động chạy về phía trung tâm mua sắm.
Trung tâm mua sắm rất lớn, khắp nơi đều là người, cô không tìm thấy người con trai kia, anh ấy vừa bước vào là đã biến mất rồi.
Cô đi khắp nơi, cô đến từng cửa hàng từng ngóc ngách, thế nhưng không có, không có bóng người của anh ấy.
Anh ấy đi đâu rồi, đã đi đâu rồi vậy?
Đã lên tầng trên sao?
Trung tâm mua sắm có bốn tầng, cô không muốn bỏ cuộc nên đã sử dụng thang cuốn để đi lên tìm kiếm.
Cô đến từng tầng và từng nơi.
Cô thở hổn hển, đôi chân đã mềm nhũn và cũng không thể đi nổi nữa.
A Thông, là anh sao, thật sự là anh sao? Anh đang ở đâu? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất vậy?
Cô ngồi sụp xuống đất, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn trên má cô và chảy xuống đất.
“A Thông…… Hu hu…… A Thông……”
Cô bật khóc, dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Lục Cẩn Ngôn đứng cách đó không xa nhìn thấy cô,đôi mắt lạnh lùng đen láy vô cùng u ám lóe lên một tia sáng lạnh thấu xương.
Rốt cuộc người phụ nữ ngu ngốc kia đang làm gì, thật sự bị bệnh thần kinh rồi à?
Anh cố gắng kìm nén cơn tức giận và bước tới, anh không nói lời nào mà kéo Hoa Hiểu Bồng đứng dậy, vác cô lên vai một cách mạnh bạo, bước ra ngoài.
Khi anh vừa bước vào thang máy thì người con trai đẹp mắt mặc áo phông trắng với quần jean đen kia bước ra từ chiếc thang máy bên cạnh, bên cạnh anh ấy còn có một người con gái có mái tóc màu nâu nhạt…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...