Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi

Chỉ một lát sau, bác sĩ tư nhân đã đến ngay lập tức. Sau khi khám thì lặng lẽ đóng cửa phòng nói chuyện riêng với Tần Ngạn.

“Tần thiếu phu nhân vừa phá thai đã vận động mạnh, cộng thêm quan hệ vợ chồng quá thô bạo nên cô ấy xảy ra hiện tượng xuất huyết.”

“Chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là hoàn toàn bình phục.”

Tôi mơ màng tỉnh dậy sau cơn mê, thấy cô Trương đang đứng cạnh giường thì từ từ ngồi dậy. Cô Trương vội cúi xuống đỡ tôi.

“… Xin lỗi thiếu phu nhân…!”

Cô ấy nói với vẻ áy náy, tôi ngạc nhiên, hỏi:

“Tại sao lại xin lỗi cháu?”

Cô Trương ấp úng: “T… Tôi thấy thiếu phu nhân để thuốc tránh thai… trong ngăn tủ…”

Tôi ngơ ra, hiểu ra gì đó rồi, như không tin được liền hỏi: “Là cô tráo thuốc sao?”


“Tôi… Tôi xin lỗi, thuốc thiếu phu nhân uống chỉ là vitamin tổng hợp!” - Nói rồi Cô Trương đi vội ra bên ngoài.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi vẫn luôn tưởng cô ấy là người tốt nhất với trong trong cái nhà này.

Sau hôm đó, Tần Ngạn cũng không tới tìm tôi nữa, thật ra thì có một hai lần nhưng mỗi lần về đều ngược đãi tôi, chỉ có Tiêu Hi Vi thỉnh thoảng ghé thăm. Tôi còn tưởng cô ta ghét tôi lắm chứ? Nhưng cũng chỉ đến được một lúc rồi rời đi.

Một tháng sau. Tôi hoàn toàn bình phục, tâm trạng cũng vui vẻ lên hẳn. Bây giờ đã là cuối tháng 12 rồi, tiết trời bên ngoài cũng đã bắt đầu lạnh buốt, hôm nay còn có mưa tuyết nữa. Tôi đặt chân ra bên ngoài, bước lên nền tuyết dày cộm đó vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bỗng Tần Tự Dược chạy từ trong biệt thự ra với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, hắn ta va phải tôi khiến tôi chao đảo ngã xuống nền tuyết. Tiếp theo sau đó là đám vệ sĩ của Tần Ngạn ồ ập chạy theo sau, còn chưa biết có chuyện gì thì Tần Tự Dược đã lôi tôi đứng dậy, kề dao vào sát cổ.

“Mấy người tiến lại đây tôi sẽ giết cô ta!”

Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao Tần Tự Dược lại ở đây? Tôi đã ở trong phòng nhiều ngày nên bỏ lỡ mất chuyện gì ở đây rồi sao? Tần Ngạn đi từ trong ra, liếc nhìn một anh vệ sĩ:

“Sao thiếu phu nhân lại ở đây?”

Vệ sĩ cúi đầu xuống, tỏ vẻ xin lỗi. Khoan khoan, tôi còn chưa hiểu chuyện gì nữa mà? Tần Ngạn giơ súng lên, lạnh giọng: “Thả ra!”

“Được, mày cứ bắn đi!”

“Để xem súng của mày nhanh hay dao của tao nhanh!”

Tần Ngạn nheo mắt lại: “Chậc.”

Anh ta chuyển hướng họng súng, chĩa thẳng vào đùi tôi rồi “Đoàng”. Chân tôi khuỵu xuống, từng giọt máu rơi lách tách nhỏ giọt lên nền tuyết trắng xóa. Đau quá! Tôi mềm nhũn chân chẳng thể đứng nổi. Lúc đầu thì tê tê, chỉ một lát sau liền đau thấu tâm can.

“Chết tiệt!”

“Này, đứng dậy mau!”

Tần Tự Dược phát điên hét lên. Tần Ngạn chụp lấy thời cơ bắn một phát vào đầu hắn ta. Máu đỏ bắn lên mặt tôi, nhỏ giọt xuống tận miệng. Là vị tanh của máu.


Tôi run rẩy ngước mắt lên nhìn, trên trán Tần Tự Dược thủng nguyên một lỗ, máu không ngừng chảy rồi hắn ta ngã xuống. Lập tức tắt thở, chết không nhắm mắt. Cảnh tượng đó ghê rợn vô cùng, vô sợ hãi hét lên.

“Á…”

Mắt trợn tròn, không dám nhìn người đang nằm đó.

“Đưa thiếu phu nhân lên phòng, gọi bác sĩ đến!” - Tần ngạn vẫy tay ra hiệu với vệ sĩ.

Vệ sĩ đi lại đỡ tôi dậy, mà tôi như người mất hồn, cứ không ngừng run rẩy. Tôi còn đang thắc mắc tại sao Tần Ngạn không xử lý La Hồng ngay từ lúc biết bà ta hại mẹ anh, hóa ra là đợi Tần Tự Dược lọt lướt. Tôi ngồi trong góc phòng, trong đầu vẫn ám ảnh với cảnh tượng kinh hãi lúc đấy. Sau khi lấy viên đạn từ chân ra, tôi như rơi vào khoảng không của màn đêm tăm tối, chỉ biết ngồi ở góc phòng run rẩy không ngừng lẩm bẩm.

“Đừng lại đây… Sợ quá… sợ quá! Đừng lại đây…”

Tần Ngạn nhiều lần vào thăm tôi, phản ứng của tôi còn kịch liệt hơn. Cuối cùng anh mời bác sĩ tâm lý đến, đó là một người con gái vô cùng dịu dàng.

“Chào cô, Vạn Cẩn!”

“Tôi tên Lục Hạ, tôi làm bạn với cô được không?”

Tôi vẫn co ro trong góc tường: “Sợ… Sợ quá…”

“Cô sợ gì vậy?” - Cô ấy hỏi tôi. Tôi chẳng trả lời lại.


Một lát sau cô ấy liền ra khỏi phòng đi tìm Tần Ngạn.

“Tình trạng của thiếu phu nhân hiện giờ giống như bị trầm cảm vậy, gia đình nên phối hợp với bác sĩ tâm lý trị liệu lâu dài cho bệnh nhân!”

Ấy vậy, khi nghe xong câu nói đó mặt Tần Ngạn chẳng mảy may chút nào.

“Tôi biết rồi, cô về đi. Lúc nào cần tôi sẽ gọi cô đến!”

Lục Hạ ngạc nhiên, chẳng lẽ anh ta không muốn chữa cho vợ mình sao?

Sau khi cô ấy rời đi, Tần Ngạn vào phòng nhìn tôi, cầm lấy cổ tay lôi tôi lại giường. Tôi hoảng loạn:

“Bỏ ra, bỏ tôi ra!”

Anh ta dùng lực ở tay bóp cổ tôi đè xuống giường: “Cô còn tiếp tục giả điên giả dại đến khi nào hả?”

Tìm tôi đau thắt, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Đôi mắt ửng đỏ nhìn người đàn ông trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận