Vũ Minh Nguyệt quay người lại nhìn, Hi Văn không đi một mình, mà còn có hai người phụ nữ đi cùng.
Là Giang Ánh Tuyết và Lê Sương, hai người này cũng là con nhà giàu có, chỉ có điều là có lối sống buông thả, không ra gì thôi.
" Trái đất thật tròn có phải không Minh Nguyệt? Đi đâu tôi cũng gặp được cô!" Hi Văn lên tiếng châm chọc.
" Hi Văn, đây là vị hôn thê bị Lưu Phi Phàm bỏ rơi sao? Trông đúng là rẻ tiền!" Giang Ánh Tuyết nhảy vào nói bằng giọng khó nghe.
" Đúng nha, may là Phi Phàm sáng suốt chọn cô, mà không rước cái ngữ này về nhà!" Lê Sương cũng không chịu đứng im lên giọng nói.
Cả ba người kẻ tung người hứng, rồi lại phá lên cười nham nhở, mặc cho xung quanh nhiều thực khách khác khó chịu.
Vũ Minh Nguyệt thở ra, cô kiềm nén cảm xúc của mình lại.
Vì cô đã là vợ của Lệ Tử Sâm, hôm nay còn đến đây với mẹ chồng, không thể để mất mặt Lệ gia được.
" Hi Văn, khôn hồn thì lôi lũ ô hợp kia, cùng nhau cút khỏi đây cho tôi! Nếu như không muốn lại ăn tát!" Vũ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn cô ta nói.
" Tôi lại sợ cô quá cơ! Nói cho cô biết, Lưu gia bây giờ rất bảo bọc tôi, họ rất mong đứa con trong bụng tôi ra đời.
Nếu cô dám tổn hại đến tôi, thì Lưu gia và Lưu Phi Phàm sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Hi Văn hất hàm đắc ý nói, tay còn giơ lên xoa bụng mình, dù nó phẳng lì.
" Còn nữa, cô đừng mong Phi Phàm sẽ quay lại với cô, cũng đừng đeo bám hai người chúng tôi làm gì!"
" Nói lại một lần nữa, cút cho khuất mắt tôi!" Vũ Minh Nguyệt nắm chặt tay gằn giọng nói tiếp.
" Tại sao cô lại không muốn tôi đứng đây cơ chứ? Đây cũng đâu phải nhà của cô! À, hay là cô sợ tôi thấy gì không nên thấy? Cô đang cặp kè với kim chủ bụng phệ nào đó đúng không?"
" Vũ Minh Nguyệt cô lợi hại thật nha! Mà cũng đúng thôi, với một thiên kim tiểu thư như cô, sao có thể sống cực khổ được chứ.
Tài sản của cô đã thuộc về chúng tôi rồi, muốn sống trong nhung lụa, tất nhiên phải làm những chuyện không đứng đắn rồi." Hi Văn đùa cợt, sỉ nhục Vũ Minh Nguyệt.
" Đúng là miệng chó thì không mọc được ngà voi mà! Chuyện của tôi cô biết rõ thật đấy, Hi Văn có phải trước đây, khi chưa dụ dỗ được Lưu Phi Phàm, cô đã làm những chuyện bẩn thỉu như thế?" Vũ Minh Nguyệt nhếch môi khinh thường đáp trả lại cô ta.
" Tiện nhân, cô câm miệng lại cho tôi! Cô thì có gì đắc ý chứ, cô cũng chỉ là chiếc giày rách bị Lưu Phi Phàm vứt bỏ mà thôi, Còn tỏ ra cao sang cho ai xem." Hi Văn tức giận la lối om sòm.
" Kẻ nhơ bẩn như cô, không có tư cách nói Hi Văn."
" Đồ con đàn bà bẩn thỉu, ti tiện!" Giang Ánh Tuyết và Lê Sương không vừa gì, cùng nhau mạt sát Vũ Minh Nguyệt.
Trường hợp này, người ta vẫn hay gọi là chó hùa \=\)\)\)\)\)\)\)
" Tôi đã nói rồi, miệng không sạch sẽ, thì nên đánh!" Vũ Minh Nguyệt trầm giọng nói, cô lập tức đứng lên, còn đang muốn cho ba người một bài học, thì phía sau có người lên tiếng.
" Dừng tay lại!" Là Đường Cẩm Hoa mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, bà đã nghe loáng thoáng mọi chuyện.
" Có chuyện gì đang ở đây?" Đường Cẩm Hoa nhanh bước đi lại, nghiêm mặt hỏi.
" Là Lệ phu nhân! Chào cô, cháu là Giang Ánh Tuyết, lần trước có gặp cô ở hội từ thiện ạ!" Giang Ánh Tuyết nhận ra Đường Cẩm Hoa, cô ta liền lên tiếng bắt chuyện.
" Xin lỗi, tôi không nhớ! Tôi không có thói quen nhớ đến con mèo con chuột ngoài đường! Tôi đang hỏi, các người ở đây, la hét om sòm là muốn gì?" Đường Cẩm Hoa lạnh lùng nói
Một lời phũ phàng của Đường Cẩm Hoa khiến cho Giang Ánh Tuyết cứng họng, cô ta xấu hổ muốn chết cho rồi.
Dù gì cô ta cũng là con gái của ông trùm bất động sản, vậy mà bị ví như a miêu a cẩu.
" Đây không phải chuyện của bà! Chúng tôi đang xử lý con tiện nhân không có liêm sỉ này, bà không có phận sự ở đây, cút nhanh đi." Hi Văn lên mặt, tỏ ra vô giáo dục trước mặt Đường Cẩm Hoa.
Giang Ánh Tuyết sợ hãi, không kịp ngăn cản cô ta.
Lần này thì toang thật rồi, chọc ai không chọc, lại chọc Lệ phu nhân.
" Bốp!" Vũ Minh Nguyệt còn đang tính cho cô ta một bạt tay, thì âm thanh giòn tan vang lên.
Mặt của Hi Văn đỏ ửng, in hằn năm dấu tay.
Là Đường Cẩm Hoa đánh cô ta, đánh xong bà lấy khăn lau tay, rồi vứt xuống bàn.
Khuôn mặt bà đã thay đổi, không còn ôn hòa như trước, khiến Vũ Minh Nguyệt cũng rớt mồ hôi.
" Gọi ai là tiện nhân, nhắc lại xem? Đang muốn xử lý ai?" Đường Cẩm Hoa liếc mắt nhìn ả ta hỏi.
" Bà dám đánh tôi!" Hi Văn như lên cơn điên, hùng hổ muốn xông vào, ăn thua đủ với bà.
" Bốp!" Một cái tát đau rát bên má còn lại, là Vũ Minh Nguyệt dứt khoát ra tay.
" Con dâu, đánh hay lắm!" Đường Cẩm Hoa giơ ngón cái, khen ngợi cô.
Giang Ánh Tuyết cùng Lưu Sương nghe đến đó, liền không còn chút sức lực, bọn họ là vừa bắt nạt con dâu Lệ gia.
" Hi Văn, chúng ta đi thôi!" Giang Ánh Tuyết cùng Lê Sương muốn kéo cô ta đi.
" Sợ gì chứ! Xem tôi xử bà già này thế nào!"
Hi Văn cứng đầu không nghe, Giang Ánh Tuyết và Lê Sương sợ liên lụy, liền bỏ mặt cô ta chạy trước.
Cùng lúc này, vệ sĩ của Đường Cẩm Hoa đi vào, túm chặt hai người lại, cùng Hi Văn ở yên một chỗ.
Đường Cẩm Hoa lúc này mỉm cười, đi đến trước mặt cô ta.
" Nói cho cô biết, cô xong rồi! Bắt nạt con dâu của tôi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là trời cao đất dày." Đường Cẩm Hoa nhướng mày, bóp cằm cô ta nói, giọng mang theo đe dọa, làm cho Hi Văn run rẩy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...