Không thể cầu xin Vũ Minh Nguyệt, cả nhà Lưu Phi Phàm thất thểu ra về.
Nghĩ đến phải trở lại căn phòng trọ tuềnh toàng đầy bụi bẩn, và nhưng con côn trùng xấu xí, lòng bọn họ lại cảm thấy nặng trĩu.
" Cmn, thật tức chết tôi! Con nhỏ Vũ Minh Nguyệt đó, tôi nhất định sẽ không để nó sống yên ổn!" Lưu Cao Lãng tay đấm mạnh vào tường rống lên, ông ta bây giờ không khác gì loại người không ra gì.
Dáng vẻ lịch lãm tây trang phẳng phiu, nay chỉ còn là dĩ vãng.
" Không còn cách nào sao? Tôi thật sự sắp không sống nổi rồi!" Bùi Nhược Phi đau khổ lên tiếng.
Bọn họ đi ngang qua một tiệm cà phê nhỏ, bất ngờ trên ti vi thông báo tin tức.
Thời sự đang nói về một vụ tai nạn xe kinh hoàng, đã có hơn 10 người tử vong.
Lưu Cao Lãng ánh mắt đăm đăm nhìn vào màn hình ti vi, ông ta đang cố nhớ lại điều gì đó.
" Là hắn ta! Tôi nhớ ra rồi!" Đột nhiên ông ta reo lên sung sướng, mặt vui vẻ như được chúa cứu thế.
" Ba đang nói ai vậy? Có giúp gì được cho chúng ta sao?" Lưu Phi Phàm ánh mắt bán tính bán nghi nhìn ông ta hỏi.
" Là cái tên lúc sáng ba gặp ở Lệ Thị! Cuối cùng ba cũng nhớ ra hắn là ai rồi!" Lưu Cao Lãng trả lời hắn.
" Nhưng hắn là ai mới được cơ chứ?" Lưu Phi Phàm bắt đầu mất kiên nhẫn rồi, hắn nhíu mày khó chịu hỏi lại.
Lưu Cao Lãng nhìn tới nhìn lui, nhận thấy nơi mình đang đứng có nhiều người đi lại.
Ông ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Bùi Nhược Phi và Lưu Phi Phàm, cả ba người nhanh chóng trở về nhà trọ nhỏ.
Vào đến nơi an toàn, ông ta cẩn thận khóa cửa lại, rồi mới ngồi bệt xuống sàn nhà cũ kỹ.
" Nhược Phi, bà có nhớ tai nạn xe của vợ chồng Vũ Thế Hào không? Lần đó sau khi hai vợ chồng họ chết đi, người gây ra tai nạn đã đến bồi thường.
Mặc dù cả hai bên đều có lỗi sai, nhưng những người giàu vẫn muốn đền bù cho họ, để có thể tránh rắc rối về sau.
Mà người đã trao đổi với tôi ngày hôm đó, chính là gã đàn ông ở Lệ Thị sáng nay." Lưu Cao Lãng chậm rãi kể lại câu chuyện.
" Cái gì? Còn có chuyện này sao? Vậy số tiền đó, ai là người được nhận?" Bùi Nhược Phi cả kinh kêu lên, bà ta hỏi.
Chuyện này ông ta chưa từng nói cho ai biết, kể cả vợ và con mình.
" Chuyện đó tôi không nói cho tiện nhân Minh Nguyệt kia biết.
Số tiền đó tôi đã một mình ôm trọn, con nhỏ ngu ngốc đó chẳng biết gì, tôi nói gì nó cũng đều tin răm rắp.
Vụ tai nạn sau đó được xử lý sạch sẽ, không hề để lại một dấu vết nào." Lưu Cao Lãng ra vẻ tự hào nói, ông ta dường như nghĩ bản thân rất thông minh.
Lưu Phi Phàm và Bùi Nhược Phi ngồi im lắng nghe ông ta nói, nhưng cả hai vẫn chưa hiểu ý đồ của Lưu Cao Lãng.
Bọn họ không biết người đàn ông đó có thể giúp gì cho gia đình họ.
" Ba, con vẫn không hiểu cho lắm! Điều đó có gì để vui mừng?" Lưu Phi Phàm ngu dốt lên tiếng.
" Phi Phàm, người gây tai nạn lúc đó đã giấu danh tính, nên ba không biết người đó là ai! Nhưng rất có thể, người đó chính là người nhà họ Lệ!" Ông ta trả lời hắn.
" Nếu như vậy, thì con nhỏ đó có thể đã kết hôn với kẻ thù của gia đình mình! Tình hình bây giờ có thể thấy thằng nhóc Lệ Tử Sâm rất để tâm đến nó, chúng ta phải lợi dụng điều này, dùng bí mật đó để lấy lợi ích về tay.
Đến lúc đó, Lưu Gia chẳng phải có thể trở mình rồi sao?" Không để Lưu Phi Phàm chờ lâu, ông ta nở nụ cười đắc ý nói.
" Thì ra là như vậy! Ba, suy luận của ba rất tốt, không hổ là Phó giám đốc của The King!" Lưu Phi Phàm lúc này mới ngộ ra, hắn phấn khích lên tiếng.
" Chuyện chúng ta cần làm bây giờ, là phải điều tra xem, cái tên đó đang làm việc dưới trướng của ai! Đến lúc đó, kế hoạch mới có thể bắt đầu được!" Lưu Cao Lãng khóe môi thâm sâu nói.
Cả nhà Lưu Phi Phàm cảm thấy như sắp thoát khỏi địa ngục, bọn họ đang có một hi vọng mới, để lật ngược tình thế.
Tối hôm đó, Lệ Từ Liêm trở về nhà lớn của Lệ Gia, ông ta ngồi trên ghế sô pha thở dài.
Nghĩ đến chuyện trợ lý nói sáng nay, ông ta lại cảm thấy đau đầu.
" Từ Liêm, anh làm sao vậy? Đau đầu sao?" Đường Cẩm Hoa từ phòng bếp đi ra, thấy ông ta mệt mỏi, bà ấy đến gần hỏi han.
" Cẩm Hoa, có chuyện không tốt rồi!" Lệ Từ Liêm giọng nghiêm trọng đáp.
" Lệ Thị xảy ra chuyện gì à? Nói cho em biết đi, em có thể về Đường Gia nhờ giúp đỡ!" Đường Cẩm Hoa lo lắng nói, đây là lần thứ hai bà ấy thấy sắc mặt này của Lệ Từ Liêm.
Bà ấy là người phụ nữ thông minh, liền hiểu chuyện này rất nghiêm trọng.
Lệ Từ Liêm hít một hơi thật sâu, ông ta lấy trong túi ra một tập tài liệu, đẩy đến cho Đường Cẩm Hoa xem.
" Đây là gì chứ?" Bà ấy khó hiểu hỏi.
Đường Cẩm Hoa với tay lấy tài liệu trên bàn, chẳng mất bao lâu, sắc mặt bà ấy cũng vô cùng kinh hãi.
" Chuyện này...chuyện này sao có thể chứ?" Đường Cẩm Hoa hơi căng thẳng, bà ấy nhìn sang Lệ Từ Liêm lên tiếng.
" Minh Nguyệt lại là con gái của bọn họ? Không ổn thật rồi, nếu con bé biết vụ tai nạn liên quan đến Tử Sâm, thì không xong rồi!" Bà ấy lắp bắp nói.
\_\_\_\_\_**.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...