Ngôn Ân Ly đôi mắt mơ màng, trước mắt cô mọi người như đang phân thân ra vậy.
Dạ dày của cô bỗng cuộn trào, có lẽ do cô uống lên quá nhiều rượu đi.
"Khó chịu quá đi..\( nấc\)...mình muốn vào nhà vệ sinh!" Ngôn Ân Ly giọng lè nhè nói, cô chật vật đứng lên, mò mẫm đi vào nhà vệ sinh.
Cô say đến nổi không thấy đường đi, hai chân loạng choạng bước chậm từng bước.
Thật may cuối cùng cô cũng tìm thấy nhà vệ sinh, Ngôn Ân Ly bám vào vách tường, cô chậm rãi đi vào bên trong.
Sau khi trút bầu tâm sự xong, cô mới từ từ khó khăn đi ra ngoài.
Gương mặt cô lờ đờ đỏ ửng, cồn khiến cơ thể của cô nóng ran.
"Ah!" Cô đang tính đi ra ngoài, thì một người phụ nữ cũng từ nhà vệ sinh đi ra, cô ta đẩy mạnh khiến Ngôn Ân Ly ngã nhào xuống sàn nhà.
" Cái người phụ nữ điên kia...cô có biết lịch sự không hả?...Làm tôi ngã...còn không chịu xin lỗi, cái đồ chết bầm." Ngôn Ân Ly tức giận mắng cô ta, nhưng là cô ta đã đi mất rồi.
" Ah, cái chân của tôi!" Ngôn Ân Ly đang muốn đứng lên, thì một cơn đau truyền tới đại não.
Có vẻ như chân của cô bị trật rồi, rất đau đớn.
Đột nhiên cô cảm thấy ủy khuất, cô bắt đầu rơi nước mắt, càng lúc cô càng khóc lớn hơn.
Cô ngồi bệt dưới đất ôm lấy cái chân đáng thương của mình, không ngừng tuôn rơi nước mắt.
Không thể chịu nổi, cô lấy điện thoại gọi cho Ngôn Kiến Hào, hắn vừa nhấc máy, cô đã khóc thật to.
" Anh hai, Ân Ly cảm thấy đau lắm! Ân Ly không đứng lên được, thật sự rất đau a!" Cô khóc lóc kể lễ.
" Ân Ly, em đang ở đâu? Nói cho anh biết, anh sẽ đến đón em!" Ngôn Kiến Hào nghe cô khóc mà nội tâm đau xót, hắn vội nói.
" Em đang ở hộp đêm Night, anh mau đến đây đi!" Cô đáp.
" Ở đó chờ anh, đừng có đi đâu hết! Anh sẽ đến ngay!" Ngôn Kiến Hào nói, hắn tắt máy liền chạy đi.
" Kiến Hào, anh chạy đi đâu vậy? Chúng ta vẫn chưa chọn xong mà!" Mộc Tú Linh, hôn thê của Ngôn Kiến Hào lập tức kêu lên.
Ngày hôm nay hắn đưa cô ta đi mua trang sức cho tiệc đính hôn sắp tới.
Vậy mà Ngôn Ân Ly vừa gọi đến, hắn đã bỏ mặc cô ta chạy đi tìm Ngôn Ân Ly.
Mộc Tú Linh tức muốn chết, cô ta giẫm mạnh chân lên sàn nhà phát tiết.
" Ngôn Kiến Hào, anh cứ chờ đó cho tôi" Cô ta hét lớn, khiến xung quanh ai cũng nhìn cô ta chỉ trỏ.
Ngôn Kiến Hào nhấn ga chạy thật nhanh, chẳng bao lâu mà hắn đã đến nơi rồi.
Hắn đi vào trong đưa mắt tìm Ngôn Ân Ly.
" Ân Ly, em đang ở chỗ nào vậy? Anh đến rồi!" Không tìm thấy cô ở bên ngoài, hắn gọi điện cho cô hỏi.
" Em đang ở nhà vệ sinh nữ!" Cô bắt máy trả lời.
Ngôn Kiến Hào đi nhanh vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Ngôn Ân Ly đang ngồi trên sàn nhà, hắn đã vội chạy đến.
" Ân Ly, em không sao chứ? Bị thương ở nơi nào?" Hắn ngồi xổm xuống hỏi cô.
" Chân em đau!" Ngôn Ân Ly chỉ vào cái chân đang sưng của mình nói.
" Để anh xem nào! Trật chân rồi, anh đưa về xử lý vết thương!" Ngôn Kiến Hào nói, hắn ôm cô từ mặt đất lên.
Mà Ngôn Ân Ly cũng choàng tay ôm lấy cổ hắn.
Xe nhanh chóng trở về biệt thự Ngôn Gia, Ngôn Kiến Hào bế cô đi vào nhà.
Hắn mang cô vào phòng, cẩn thận xử lý vết thương của cô.
" Ân Ly, em chịu đau một chút! Anh giúp em nắn lại chân!" Hắn nói, tay bắt đầu vặn lại cổ chân cho cô.
"Ah!" Ngôn Ân Ly đau đớn, cô kêu lên.
" Để anh lấy túi chườm lạnh chườm cho em!" Ngôn Kiến Hào nói, hắn đi ra ngoài lấy đồ.
Ngôn Ân Ly ở trong phòng, cơ thể cô nóng rực, cô bắt đầu đưa tay cởi cúc áo ra.
Mặt mày đỏ rần, cô nằm khiêu gợi trên giường, nút áo cởi ra khiến vòng một của cô lấp ló sau lớp vải mỏng.
" Ha, nóng quá!" Cô khẽ rên rỉ, tay lại cởi thêm vài cúc áo.
Ngôn Kiến Hào mang theo túi chườm đem vào phòng, vừa nhìn thấy Ngôn Ân Ly nằm trên giường, hô hấp của hắn liền ngưng trệ.
Hắn cũng chỉ là một tên đàn ông bình thường thôi, làm sao có thể chịu nổi khi thấy mỹ cảnh như thế này.
Trong căn phòng rộng lớn, nhưng Ngôn Kiến Hào lại thấy vô cùng chật hẹp, không khí trong phòng dường như cũng đang nóng lên.
Gom hết lí trí lại, Ngôn Kiến Hào hít thở thật sâu, hắn đi đến bên cạnh Ngôn Ân Ly.
" Ân Ly, ngoan nào! Anh hai giúp em chườm vết thương!" Hắn từ tốn nói, tay đặt túi chườm lên chân cô.
Nghe giọng của Ngôn Kiến Hào, Ngôn Ân Ly liền ngồi bật dậy, cô dùng đôi mắt nâu to tròn nhìn hắn.
" Anh hai, anh đừng kết hôn có được không? Em không muốn, em không thích như vậy!" Cô làm nũng nói.
" Ân Ly, đừng làm loạn! Em ngủ trước đi!" Ngôn Kiến Hào thở dài nói.
" Em không có làm loạn, em không thích Mộc Tú Linh! Em không muốn anh kết hôn với cô ta!" Ngôn Ân Ly khóc rấm rứt nói.
" Em đi ngủ đi, anh phải ra ngoài đây!" Ngôn Kiến Hào đứng lên nói, hắn còn ở đây thêm một chút nữa, thì sẽ không kiềm lòng được mất.
Hắn xoay người muốn rời đi, thì bất ngờ Ngôn Ân Ly đứng lên ôm hắn từ phía sau.
Cô mặc kệ vết thương ở chân vẫn còn đau.
" Anh hai không cần em nữa sao? Anh không muốn ở cạnh Ân Ly nữa phải không?" Cô nức nở lên tiếng.
\_\_\_\_\_\_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...