Bên ngoài, Vũ Minh Nguyệt cùng với Mặc Lâm đang trò chuyện.
Chủ yếu là ôn lại chuyện cũ mà thôi, dù sao thì hai người cũng từng có rất nhiều kỷ niệm.
" Tiểu Nguyệt, anh nghe nói em và Lưu Phi Phàm đã hủy hôn rồi!" Mặc Lâm đột nhiên nhắc đến Lưu Phi Phàm.
" Ừm, bọn em đã chia tay rồi! Đến lúc này, em mới biết hắn ta chỉ là một tên khốn kiếp! Em thật đúng là ngu muội, không nhìn thấy được bộ mặt gian dối của hắn!" Vũ Minh Nguyệt cười buồn đáp lời.
" Tiểu Nguyệt, em đừng buồn! Xem như là vứt được một đống rác đi, tên khốn đó không đáng để em phải buồn đâu!" Mặc Lâm đau lòng, hắn nắm tay cô nói.
" Chuyện đó bây giờ em cũng không bận tâm nữa rồi, em không còn buồn vì hắn nữa.
Cuộc sống của em bây giờ cũng rất hạnh phúc, không có hắn em vẫn có thể vui vẻ mỗi ngày.
Đoạn tình cảm ngu ngốc đó, em sớm đã ném vào sọt rác rồi!" Vũ Minh Nguyệt rút tay lại, cô cười gượng nói.
Thấy Vũ Minh Nguyệt giữ khoảng cách như vậy, Mặc Lâm cảm thấy có chút mất mát.
Dù vậy hắn vẫn muốn theo đuổi cô, để được bảo vệ và chăm sóc cho cô cả đời.
" Tiểu Nguyệt, anh có một chuyện muốn nói với em! Chuyện này anh đã giữ trong lòng rất lâu rồi!" Mặc Lâm cực kỳ nghiêm túc nói.
" Là chuyện gì vậy?" Vũ Minh Nguyệt tò mò hỏi lại hắn.
" Thật ra anh đã th..."
" Chị Minh Nguyệt, món vẫn chưa lên sao?"
Mặc Lâm vừa gom hết can đảm để nói, thì Ngôn Ân Ly đã xuất hiện, cô phá tan kế hoạch tỏ tình của hắn.
" Chắc là sắp mang ra rồi, em chờ một chút đi!" Vũ Minh Nguyệt nhìn Ngôn Ân Ly đáp.
Mặc Lâm hụt hẫng ra mặt, chỉ một chút nữa thôi, là hắn có thể nói ra những lời trong lòng rồi.
Hắn cảm thấy tiếc nuối nhìn Vũ Minh Nguyệt, ánh mắt mang mác buồn.
Vài phút sau, món ăn lần lượt được mang ra, trên bàn phút chốc đã đầy ắp thức ăn.
Ngôn Ân Ly vui vẻ thưởng thức từng món, có vẻ như cô đang đói lắm rồi thì phải.
Từ đầu đến cuối Mặc Lâm không hề ăn thứ gì, hắn chỉ ngồi đó nhìn Vũ Minh Nguyệt ăn, rồi lại gắp thức ăn cho cô.
Những chuyện đó đều lọt vào cặp mắt của Ngôn Ân Ly, Lâm Mặc thật sự rất chu đáo.
\[ Tấn công thế này cơ mà, mình cảm thấy đại ca sắp thua rồi!\] Ngôn Ân Ly lắc đầu, nội tâm cô gào thét khi thấy Mặc Lâm đối xử quá tốt Vũ Minh Nguyệt.
" Tiểu Nguyệt, chờ một chút!" Lâm Mặc đột nhiên kêu lên, hắn với tay lau nhẹ thức ăn dính trên khóe môi của Vũ Minh Nguyệt.
" Em lúc nào cũng như thế, không khác lúc nhỏ là bao!" Mặc Lâm nói.
Vừa lúc Lệ Tử Sâm cũng đến nơi, nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt thân mật với đàn ông lạ, sắc mặt anh liền trầm xuống, hai tay siết chặt thành quyền.
Mà Ngôn Ân Ly từ cũng từ bên trong nhìn thấy, cô khẽ mỉm cười.
" Có chuyện vui để xem rồi! Chắc phải gọi phục vụ mang dưa hấu đến!" Ngôn Ân Ly nói.
Mang tâm trạng tức tối, Lệ Tử Sâm đi vào bên trong, anh bước đến bên cạnh Vũ Minh Nguyệt.
Mặc Lâm còn chưa hiểu chuyện gì, thì Lệ Tử Sâm đã cúi xuống, tay giữ lấy cằm Vũ Minh Nguyệt mà hôn xuống, ánh mắt anh còn không quên liếc nhìn Mặc Lâm.
" Này, anh làm cái gì vậy hả?" Mặc Lâm tức giận thật sự, hắn nhìn Lệ Tử Sâm gầm lên.
" Đặc sắc rồi đây!" Ngôn Ân Ly đang ngồi một bên ăn dưa hóng chuyện.
" Tôi ấy à? Là người đàn ông của cô ấy!" Lệ Tử Sâm nhướng mày đắc ý, anh ngồi xuống bên cạnh Vũ Minh Nguyệt.
" Sao anh lại đến đây vậy?" Vũ Minh Nguyệt thắc mắc hỏi.
" Minh Nguyệt, anh ta..." Mặc Lâm đưa đôi mắt hẹp dài nhìn cô hỏi.
" Anh ấy là Lệ Tử Sâm, cũng là chồng của em!" Vũ Minh Nguyệt trả lời hắn, gương mặt cô thoáng chút hạnh phúc khi nói đến Lệ Tử Sâm.
" Chồng sao? Em đã kết hôn rồi!" Mặc Lâm lộ rõ vẻ thất vọng trên gương mặt của mình.
Hắn cứ tưởng lần này trở về sẽ có được Vũ Minh Nguyệt, nhưng cô đã lấy chồng rồi, hắn làm sao mà chấp nhận được đây.
" Đúng vậy, em đã kết hồn rồi! Xin lỗi vì không thể mời anh đến dự hôn lễ của em được, anh đừng giận nha!" Vũ Minh Nguyệt ngây ngô trả lời hắn.
Mọi người nhìn vào đều biết Mặc Lâm có ý với cô, duy nhất chỉ có Vũ Minh Nguyệt là không nhận ra.
" Chúc mừng em, nếu anh biết thì đã chuẩn bị quà cưới cho em rồi.
Anh mới là người phải xin lỗi!" Mặc Lâm gượng gạo chúc mừng cô, có ai biết tim hắn như bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ cơ chứ.
Hắn hiện tại đang rất đau, nổi đau tê tâm phế liệt này làm hắn hít thở không thông, nhưng hắn vẫn phải mỉm cười với cô.
" Không cần như vậy đâu, anh đừng nghĩ nhiều!" Vũ Minh Nguyệt lắc đầu liên tục nói.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, thật là khiến hắn không kiềm lòng được mà.
Không thể tiếp tục nhìn Lệ Tử Sâm ân ân ái ái với Vũ Minh Nguyệt, Mặc Lâm đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Vào đến nơi hắn lấy nước rửa mặt, rồi nhìn vào gương tự giễu cợt chính bản thân mình.
" Vẫn là đến chậm một bước! Tiểu Nguyệt, chúng ta thật sự là có duyên mà không có phận! Anh còn chưa ra trận mà đã thua rồi!" Hắn nói.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì Lệ Tử Sâm đã đứng trước mặt hắn.
Mặc Lâm vờ như không thấy, hắn bước đi về phía trước.
" Mặc thiếu gia, anh cũng thích vợ tôi có đúng không?" Lệ Tử Sâm lên tiếng.
Bước chân của Mặc Vũ chững lại, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
\_\_\_\_\_\_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...